Chàng trai năm ấy!

Chào cậu, chàng trai áo trắng, chàng trai một thời tớ nhung nhớ và thầm gọi tên!

changtrainamay

Chàng trai năm ấy trong tim tớ!

 

Người ta thường nhớ tới ấn tượng đầu tiên khi gặp người mình thích nhưng tớ lại chả nhớ được cái ngày đầu tiên gặp cậu tớ có ấn tượng gì cả. Vì những ngày đầu lên cấp hai với bao nhiêu bỡ ngỡ, trường mới bạn mới, lúc đó chỉ như con rùa rụt cổ ấy, nhút nhát và thậm thụt. Nhưng khi quen bạn quen thầy rồi thì lại thấy có một cậu bạn nhìn hay hay, riêng đầu tóc của cậu ấy đã không đụng hàng được với ai, cứ xoăn tít cả lên và thế là tớ gọi cậu là: tóc xoăn!

Mãi tới tận bây giờ tớ chẳng thể nhớ được bản thân đã thích cậu từ bao giờ, vì cảm xúc vốn vô định, mỗi ngày lại một ít cho tới lúc nhớ thương khi nào không hay. Giời lên lớp cứ mãi lén lút nhìn cậu, mỗi lần cậu vô tình đi ngang gần qua thôi cũng làm tim tớ loạn nhịp, cứ giả vờ như thờ ơ lắm, nhưng trong lòng thì lại đứng ngồi không yên. Tớ cũng chả hiểu sao tình cảm khi ấy lại mãnh liệt và rõ nét như thế, có chăng những gì đầu tiên đều sẽ rất đặc biệt!

Sau năm đầu tiên học chung tớ đã mạnh dạn hơn, tớ hay viết thư gởi cậu. Ban đầu chỉ là những cái cớ ví như lời cảm ơn về những điều gì đấy cậu giúp tớ, sau đó là những lời tâm sự và cứ thế cứ thế, mỗi ngày đợi hồi âm của cậu là một niềm vui lớn trong tớ. Nhưng cậu vô tâm lắm, cậu “hồn nhiên” để người khác giật thư tớ rồi rêu rao khắp nơi, Sau những lần đó thì hẳn mọi người đều biết tình cảm của tớ dành cho cậu. Vì có đứa con gái nào rảnh rỗi cứ suốt ngày viết thư cho một thằng con trai mà không phải vì thích hắn. Những lần như thế tớ giận cậu vô cùng, giận vì sự vô tâm của cậu, giận vì cậu đã không trân trọng những lá thư tớ trao gởi. Nhưng rồi chỉ hai tiếng “xin lỗi” thôi lại khiến mọi giận hờn tan biến. Con gái vốn thế, khi có tình cảm với một người rồi thì chẳng thể giận lâu được, chỉ cần cậu mỉm cười và xin lỗi là mọi chuyện tớ đều cho qua cả. Cũng chính vì điều đó mà những lần sau này cậu vẫn cứ vô tình làm tổn thương tớ, và tớ vì thích cậu mà lại xem như không có gì. Nhưng cậu đâu biết tớ đã phải ấm ức biết bao nhiêu, phải tổn thương bao nhiêu lần vì sự vô tâm của cậu như thế. Đến tận bây giờ cậu có biết được điều đó không?

Tình cảm của tớ khi ấy có được gọi là đơn phương không khi mà mọi người ai cũng hiểu chỉ trừ có cậu là không hiểu hoặc là giả vờ không hiểu. Mọi người trong trường đều biết tớ thích cậu và chính cậu cũng biết điều đó nhưng chưa một lần nào cậu cho tớ cơ hội được đến gần cậu hơn cũng như chưa một lần muốn đẩy tớ ra xa cậu, cậu khiến tớ cứ mơ hồ trong một mớ cảm xúc mà ở đó tớ có thể gọi tên cho tình cảm của tớ là thích, còn của cậu là gì, tớ không rõ?

Sự thật là không ai có thể đơn phương mãi một người trong ngần ấy năm nếu không hề nhận được hồi đáp, cậu của ngày ấy có thích tớ, có dành sự quan tâm cho tớ bởi sau những lần phạm lỗi cậu đều xin lỗi rất chân thành, sau những lần vô tình làm tớ buồn cậu cũng đã rất buồn. Cậu từng hụt hẫng, từng bối rối khi có người con trai khác tới quan tâm tớ, yêu thương tớ. Buổi dã ngoại hôm đó tớ đã cảm nhận được ánh mắt buồn của cậu khi bắt gặp tớ đang nói chuyện vui vẻ với một anh khóa trên. Nhưng cậu vẫn không giữ tớ lại. Vẫn mặc sức để người khác thể hiện tình cảm với tớ mỗi ngày mà không một lời nói. Phải chăng tớ vốn dĩ chẳng là gì của cậu?

Ngày chuyển cấp tớ đã khóc rất nhiều, vì tớ biết sẽ chẳng được nhìn thấy cậu thường xuyên nữa, chẳng còn được viết những lá thư giấu trong ngăn bàn, chẳng còn được viết bài giúp cậu mỗi khi cậu ốm, chẳng còn cơ hội được đứng chung trong một tiếc mục văn nghệ mà cái chạm tay thôi cũng để lại nhiều xao xuyến…Ngày xa trường là ngày tớ phải xa cậu, xa rời chàng trai trong tim tớ!

Những tưởng xa mặt sẽ cách lòng, chuyển cấp rồi tớ sẽ quên được cậu thôi. Nhưng không, tình cảm vốn là sợi dây vô hình không ai nhìn thấy được cầm nắm được nhưng mặc cho khoảng cách, cho thời gian nó vẫn cứ âm ỉ tồn tại mãi. Ngày gặp lại cậu tim tớ vẫn thổn thức, tớ không thể lý giải được vì sao sau bao tổn thương, sau bao thất vọng thì bản thân vẫn không thể ngừng thích cậu.

Hai đứa học ở hai ngôi trường khác nhau, giờ tan trường cách nhau 10 phút, lúc nào tớ cũng là người tan trường sớm hơn nhưng lại là người về muộn hơn. Vì sao ư? Vì tớ đợi cậu! Mỗi lần tan học, mặc cho mọi người vội vã đạp xe thật nhanh để về nhà thì tớ sẽ đứng lại để đợi cậu. 10 phút đứng đợi cậu cũng thật thú vị, tớ có thể nghĩ về cậu, rồi cứ chàng trai áo trắng nào đi ngang qua cũng hi vọng sẽ là cậu. Cậu xuất hiện, tớ sẽ chẳng gọi cậu để đi cùng mà chỉ lặng lẽ đạp xe đi phía sau, âm thầm quan sát nụ cười của cậu, cử chỉ của cậu, với tớ như vậy là đủ. Tớ của lúc đó thật đã si tình quá rồi!

Rồi cũng chẳng dừng lại ở đó, tớ còn đi tới lớp học thêm của cậu. Tớ chẳng thích học môn hóa, nhưng những buổi học thêm có cậu tớ chẳng nghỉ buổi nào. Khi yêu thì người ta sẽ tìm cách, tớ chẳng được gặp cậu thường xuyên như hồi còn học chung cấp hai nữa nữa nhưng tớ vẫn có thể tìm cách để được thấy cậu, được gần cậu, dù chỉ là âm thầm! Tình cảm lúc đó đã không còn mãnh liệt như những ngày tháng còn gần nhau, nhưng chính sự nhẹ nhàng âm thầm kia mới là thứ tình cảm khó từ bỏ hơn cả. Tớ chẳng còn nói thích cậu, cũng chẳng còn nhìn cậu với ánh mắt đầy hi vọng nhưng lại thích cảm giác được ở gần cậu như thế, thôi thì mình tớ thích cậu thôi là đủ!

Thời gian qua đi tớ cũng không biết đã bỏ quên kí ức của mình từ khi nào, chỉ biết giờ đây gặp cậu, nhìn cậu tim tớ đã bình lặng, đã không còn bất cứ ngọn sóng lăn tăn nào. Và thỉnh thoảng lại tự đặt cho mình những câu hỏi không thể trả lời được: tại sao ngày ấy lại có thể thích cậu nhiều và lâu đến thế? Và nếu cậu quay đầu lại nắm tay tớ thì có phải chúng ta đã có một câu chuyện đẹp?

Cậu của quá khứ là chàng trai luôn xuất hiện trong hình ảnh quần tây áo sơ mi trắng, hình ảnh của chàng trai có một sức mạnh vô hình làm tớ thổn thức dù có trải qua bao nhiêu thương tổn, còn cậu bây giờ là một người bạn mà chỉ cần gặp mặt thôi sẽ khiến tớ liên tưởng đến những kí ức rất đẹp dù đã cũ. Tớ từng tự hỏi liệu cậu có nuối tiếc không khi đã bỏ lỡ tớ như thế? Nhưng với tớ, tớ chưa một lần hối hận vì thích cậu, bởi tớ đã sống hết mình với tình cảm tớ có, đánh đổi cả quãng đời học sinh trong sáng ngây ngô để chỉ hướng duy nhất vào mỗi mình cậu, dù thời gian có quay lại tớ vẫn sẽ cứ dại khờ như thế, vì tớ biết mình đủ dũng cảm!

Cảm ơn cậu đã từng xuất hiện, đã từng khiến tớ rung động để kí ức của tớ có những màu sắc thật đẹp. Tớ không gọi cậu là mối tình đầu, vì chúng ta chưa một lần đi cùng nhau, nhưng với tớ cậu sẽ mãi là chàng trai năm ấy tớ từng thương nhớ rất nhiều!

By: Thủy Tuyên

Đánh giá bài viết này

Trả lời