Đà Thành đông về rồi, sao anh thì vẫn chưa?

Đà Thành dạo này đã bắt đầu chuyển mùa rồi anh ạ! Những cơn mưa nặng hạt và dai dẳng hơn, chẳng còn là những cơn mưa rào mùa hạ chẳng đủ ướt vai áo nữa. Tiết trời cũng đã se lạnh rồi, cái lạnh len lỏi từng góc phố, từng con đường quen thuộc, từng trái tim thổn thức đang nhớ về một người và làm rét buốc tim em khi phải chờ đợi anh lâu đến thế.

Đi qua ngày mưa mới biết quý trọng những ngày nắng, mưa mùa này cứ chậm chạm và dai dẳng làm sao ấy, chẳng nổi trận lôi đình sấm chớp như mưa rào mùa hạ cũng chẳng nhẹ nhàng như mưa của mùa thu. Mưa của mùa này giống hệt với nỗi nhớ trong lòng em vậy, dai dẳng như sâu đậm.

Cái lạnh của mùa đông khiến lòng người tái tê. Tiếng gió vi vu, cuộn trào trong những cơn bão lòng càng làm thêm cô quạnh cái rét đầu đông. Mùa thu, mùa đổ lá đi qua, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng da diết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên. Mùa đông, mùa rạo rực trong cái rét cắt da cắt thịt, mùa của những hơi thở phả vào trong nhau hạnh phúc ngập tràn. Thu đi rồi đó anh, bên em chẳng còn hanh hao khắc khoải… Mùa đông này anh có lỡ hẹn với yêu thương?

bd0c58db022570ed6208409ff52ded5d28495652

Em sẽ viết cho anh vất tất cả trái tim này, bằng cả niềm tin yêu bấy lâu nay em giành cho anh. Liệu rằng ở nơi đó anh có cảm nhận được không? Có cảm nhận được hương vị của mùa đông rét buốc, có cảm nhận được những nỗi buồn mà hạt mưa đang rơi và có biết được rằng có một người vẫn đang chờ đợi anh từ rất lâu rồi.

Anh có biết vì sao bàn tay của một người lại có khe hở không? Vì để bàn tay khác đan vào đấy anh ạ. Đã bao mùa đi qua, em từng ước sẽ có một người cùng em chung bước trên con mùa đường mùa đông lạnh giá. Em ước có một bàn tay sẽ đan cài vào một bàn tay, một cái ôm thật chặt để thỏa bao nỗi mong chờ, em ước có một người vì em mà nhẫn nại… Nhưng tiếc rằng, cuộc đời có mấy khi đủ vẹn nguyên cho những giấc mơ muốn níu, cho những khoảnh khắc muốn giữ và cho một người muốn buông. Em lại trở về với thực tại nơi em, mọi thứ hanh hao vỡ vụn.

Ngoài đường thành phố đã lên đèn, ngõ vắng buồn tênh, một mình em giữa chiều đông lạnh giá. Gió đông từng đợt kéo về, rì rào bên hiên nhà, lọt qua khe cửa kính va đập vào nhau. Em muốn vùi mình trong chiếc chăn ấm như để trốn chạy khỏi không gian lạnh lẽo, cô độc. Cái rét như thấu tận tâm cam, phả cả vào trong hơi thở của những con tim đang lẻ loi giữa chốn đông người. Có lẽ, vì cô đơn mà càng lạnh buốt hơn!

Đôi khi con người ta quá mơ mộng, quá lý tưởng để rồi lại hẫng hụt trước sự thật. Nhưng cho dù sự thật ấy là gì thì tương lai sẽ trả lời thôi… Còn hiện tại sao ta không một lần cháy hết mình với những gì ta yêu quý, đam mê? Suy cho cùng ở một thời điểm, ranh giới giữa cái đúng và cái sai chỉ là một dấu chấm hỏi? Ta sống, ta yêu hết mình ở thì hiện tại, còn thì tương lai… Phải đợi thôi…

Mùa đông này chắc lại như mùa đông vừa qua, vẫn mình em trên con phố thân thuộc, vẫn mình em tự đan cho mình những chắc khăn để tự sửơi ấm và mình em đương đầu với những cơn rét buốc khi gió đông ùa về.

Phải chăng giữa dòng đời đầy bon chen và xô bồ này, sẽ có những phút lặng như thế, có những góc tĩnh như thế, để nước mắt chảy trôi, nghe mặn chát nhưng thấm thía, rồi lại đứng dậy, thản nhiên mà bước tiếp qua những ngày cô đơn…

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận