Đời người như một chuyến tàu không có vé khứ hồi

Ngày làm thủ tục đăng ký chỗ ở tại ký túc xá, ngồi trên xe buýt mà nao lòng. Trong đầu cứ mường tượng khung cảnh xa hoa, nhưng đến nơi mới biết đúng thật là “làng đại học”. Vài tòa nhà phủ rêu nhuộm màu thời gian, những cây cổ thụ to với tán lá rộng, những khoảng đất trống đầy cỏ dại, rồi vô vàn mẫu chuyện kinh dị được truyền từ khóa này sang khóa khác.

Tôi từng nghĩ nơi này chắc sẽ buồn lắm, nhưng ở riết cũng thấy quen. Có một cách để nhận biết sinh viên năm nhất là hễ thấy máy bay, các bạn ấy lại tròn mắt hét lên vui mừng. Lần đó nghe cô giáo vô tình nói đến khẩu hiệu: Đi nhẹ – nói khẽ – cười duyên, tôi chợt nghĩ không biết Ký túc xá đã ấp ủ bao nhiêu thế hệ sinh viên rồi và có lẽ cô cũng từng ở đây?

Mỗi 5h chiều, bài hát quen thuộc lại vang lên từ câu lạc bộ phát thanh: “Ký-túc-xá… Ký-túc-xá…” nhưng hôm nay nghe mủi lòng đến lạ. Sau này chắc tôi sẽ nhớ lắm những lần ngồi dưới sân cùng nhau hát hò. Chẳng còn những thức quà quê mộc mạc chân tình sau mỗi dịp Lễ, Tết.

Nhớ hồi cuối cấp ba, ngày Lễ trưởng thành mà bọn học sinh cứ nhôn nhao, ném bột mì, một màu xong thì té nước vào nhau. Sân trường hôm đó hỗn độn lắm. Mãi đến ngày về trường nhận giấy báo trúng tuyển mới nhận ra hoa phượng đỏ rực đang cô đơn trên nền nắng hè vàng ươm. Lớp học mùa này trống trơ, không một bóng. Có vài cơn gió nhè nhẹ lướt ngang làm rơi những lá me già. Thi thoảng tiếng cười giòn tan của nhóm học sinh trực hè ở khoảng sân đằng kia phá vỡ bầu khí im ắng. Chợt nhớ mình của năm ngoái, cũng cười giòn tan.

doi nguoi nhu mot chuyen tau

Hôm qua ngồi dọn dẹp máy tính, vô thức tôi nhấp chuột vào thư mục Sinh viên năm cuối. Bốn năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để tôi vẽ nên bức tranh tuổi trẻ mình. Khung cảnh bình yên cũng được, có chút sóng biển cũng được, chỉ cần bạn đừng để bức tranh của mình duy nhất một gam màu. Tôi đã chọn gam màu nóng làm nền, thi thoảng lại có vài mảng lạnh. Tuổi 20, tôi nhận ra rằng, có thể sau này mình sẽ có điều kiện để đi du lịch xa hay làm từ thiện, nhưng lúc đó mình sẽ chẳng còn đủ nhiệt huyết và bạn đồng hành. Tôi của hai mươi năm nữa sẽ kể về mùa áo vàng với những người anh chị em. Tôi biết ơn vì mình có nhiều kỷ niệm cùng nhau, cùng làm handmade, cùng “ôm thùng” đi xin tài trợ, cùng thức tới khuya canh nồi bánh chưng, cùng chơi ma sói, cùng giải mật thư, cùng ngồi nướng khoai bàn về chính trị… Tôi cũng sẽ kể về những chuyến đi và những người bạn để nhắc nhở mình từng trẻ. Cuộc sống là một chuỗi sự lựa chọn và tôi muốn hết mình để về sau không phải hối tiếc nhiều. Điều mà bạn của bây giờ cảm nhận sẽ rất khác với điều mà bạn của hai mươi năm nữa cảm nhận. Tin tôi đi.

Đời người như một chuyến tàu không có vé khứ hồi. Có đoạn đường bằng phẳng cũng có đoạn đường gồ ghề. Lúc sẽ băng ngang cánh đồng vắng khi lại đi qua thành phố đẹp. Và đoạn đường gồ ghề, thành phố đẹp đó theo tôi chính là thanh xuân. Dù có nhiều khó khăn đi nữa bạn cũng sẽ ước được một lần quay lại. Phía trước có rất nhiều ngã rẽ, không lâu nữa mỗi người sẽ đi con đường của riêng mình. Chỉ là hãy chậm lại, mươi ký lô mét trên giờ thôi, có được không?

Thảo Song – blogradio.vn

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận