Dạo này Đà Thành bắt đầu vào mùa mưa, có những cơn mưa bất chợt cũng có những cơn mưa dầm, cảm giác mọi người xung quanh em hình như chậm hơn một nhịp thì phải, có lẽ mọi người đang dần vào mùa của thương nhớ rồi. Một đứa con gái như em, đa sầu đa cảm, dễ khóc nhưng cũng dễ cười và cũng dễ nhớ anh nhiều hơn. Em đứng giữa con phố đông đúc người qua lại, mà lòng lại lặng lẽ với những nhớ thương về một người rất xa.
Anh và em giờ đây hai người hai thành phố cách xa nhau cả về địa lí, cả về khoảng cách trái tim. Anh này, có khi nào giữa dòng đời hối hả anh có một phút dừng lại nhớ về em như em đang nhớ về anh không – người yêu cũ!
Chúng ta cứ như hai kẻ đứng hai bên lề cuộc sống của nhau, ở giữa bị chắn ngang bởi dòng chảy của trách nhiệm, anh nhìn em và em nhìn anh, cứ lặng lẽ dõi theo nhau qua bao nhiêu năm cuộc đời như một thói quen không thể bỏ.. Và mỗi lần em muốn bước qua cái khoảng cách ấy để tiến về phía anh, mỗi bước chân của em lại đau nhói, vì trong thâm tâm em biết đó là sai lầm…
Chúng ta vội vã yêu rồi vội vã chia tay phải không anh. Nếu như ngày đó em không yêu anh quá nhiều thì chắc giờ đây em sẽ không phải chật vật với kỉ niệm với những nhớ thương. Nếu như ngày đó em không vì lòng tự trọng mà níu giữ anh, thì liệu anh có ở lại bên che chở cho em lúc này không anh?
Người ta nói trái đất tròn hai người yêu nhau đi mãi rồi cũng về với nhau… nhưng hình như mình càng đi càng xa anh nhỉ và em quên mất rằng từ bao giờ anh đã không còn yêu em… chỉ mình em nhớ mình em mong mình em sống trong những mộng ước không có thật.
Cảm giác yêu đơn phương người cũ thật tệ. Nhớ nhưng không được nói ra, ghen mà chỉ được giữ lại trong lòng. Chôn vùi mọi thứ tình cảm trong lòng chỉ để cười với nhau như một người bạn rồi lại bước qua nhau. Làm sao em có thể quên anh khi những mảng kí ức cứ hiện ra trong đầu em như mới hôm qua vậy. Khi mà ngày chia tay lí do đưa ra chỉ như một sự chấp nhận. Chia tay là hết. Chẳng cần biết trong quá khứ đã có những ký ức gì với nhau. Chia tay là xong. Chẳng cần biết đã từng yêu hết lòng và tin hết sức. Chia tay là thôi. Chẳng cần biết giờ phải làm gì với ngần ấy nhớ thương, phải làm sao để thản nhiên xem nhau như người lạ.
Rất khó để có thể nói về một người, cũng thật khó để em có thể quên đi…Tình yêu vốn dĩ là những điều trái ngang đến nghiệt ngã, chia tay khi vẫn còn yêu, buông tay lặng nhìn người ra đi tìm hạnh phúc mới, “yêu đơn phương người yêu cũ”… Tất cả như một vòng xoáy vô hình chung cuốn con người ta vào trong ấy, rồi để chính mình chơi vơi mãi chẳng thấy lối ra…
Chính là em – đơn phương người yêu cũ…Người ta bảo: ” Yêu lại người yêu cũ cũng giống như việc bạn đọc lại một cuốn sách cũ vậy, mà đọc lại làm gì khi đã biết trước kết cục”. Em cũng chẳng lý giải nổi chỉ biết quyển sách ấy đã in sâu trong tâm trí em từng câu chữ, em đã từng mũi lòng trước những lần anh quay về bên em, dẫu biết như thế, dẫu biết cái kết bi thương ấy sẽ chẳng khác một li, ấy thế mà em cam tâm chấp nhận.
Em thật ngốc đúng không anh?
Khi anh đến cũng rất nhẹ nhàng và anh đi cũng nhẹ nhàng như thế. Nhưng có khác nhau là, khi anh đến em đã cười rất nhiều, còn khi anh đi, thì chỉ có em và nước mắt.
Em vẫn lẩn quẩn trong phòng ký ức mãi chẳng tìm thấy cửa ra. Em lảng tránh mọi cuộc hội thoại có tên anh. Em lập lờ chuyển sang một đề tài khác mỗi khi cảm thấy nước mắt mình trực trào. Em đã sống những ngày như thế đấy, anh ạ. Chênh vênh và trống rỗng.
Cảm giác đơn phương người cũ, thật sự rất đau lòng đấy anh ạ!
Đà Thành ngày mưa!
15/9/2017