Kết thúc một chặng đường dài miệt mài sách vở với hai chữ đại học. Nhìn lại một chặng đường chẳng dài nhưng cũng không phải ngắn đủ để nhận ra rằng cuộc sống không màu hồng như ta từng nghĩ khi năm 17 tuổi nữa.
Em, một cô gái nhỏ bé nhưng mang trong mình những mơ ước lớn lao nhưng cũng đầy bình dị. Ngày em khăn gói ra Đà thành, em mang theo cả những hi vọng của ba mẹ, về một cuộc sống đầy đủ, sung túc và hạnh phúc. Ngày đó, em là một cô gái thơ ngây bỡ ngỡ bước vào tuổi 18 đẹp nhất của cuộc đời, mang theo những mường tượng về một Đà thành đầy màu sắc, hấp dẫn cùng với ước mơ về công việc mình mong muốn. Em cứ thế ra Đà thành và bất đầu một cuộc sống tự lập. Không ba, không mẹ, không anh chị em, em cứ thế bươn chãi giữa cuộc đời đầy chông gai.
Những tưởng cuộc đời rồi sẽ hạnh phúc như em đã từng mơ, nhưng năm 1, năm 2, năm 3 càng ngày em càng nhận ra cuộc sống này méo mó, chứa đựng biết bao điều tồi tệ. Nó chẳng giống gia đình hạnh phúc em vẫn sống.
Chừng ấy thời gian, cũng có người đến bên em ngỏ lời cùng em vượt qua sóng gió cuộc đời, cũng hứa nắm tay em che chở em dù ngoài kia có sóng gió đến đâu cũng không buông tay. Em cũng từng hạnh phúc bên người, cũng từng tưởng rằng em đã tìm được điều mà em hằng ao ước bấy lâu nay. Em đắm chìm trong một giấc mơ mà ngày mai là cuộc sống đầy viên mãn do người vẽ ra. Rồi bất chợt người nói chúng ta không hợp nhau. Và bỏ mặc em giữa muôn vàn thử thách, khó khăn chồng chất khó khăn. Em vỡ mộng, em nhận ra em của hôm nay đã không còn là em của hôm qua nữa rồi. Em gồng mình, chống đỡ lại những điều tồi tệ của cuộc sống.
Có những lúc, khi mà em đạt đến cảnh giới của sự chịu đựng, em ngửa mặt nhìn trời rồi hỏi: “Có phải kiếp trước con đã nợ ai đó quá nhiều nên bây giờ con phải gồng mình trả từng ngày một không? Có phải con đã gây tổn thương cho ai khác rồi giờ con gặp lại quả báo hay không? Sao cuộc sống của con lại khó khăn đến vậy?”. Trời vẫn cứ thế, vẫn trong xanh và im lặng đến lạnh lùng. Giá như có ai đó có thể giúp em trả lời những câu hỏi. Và sau tất cả, em ước giá như em cũng được ai đó trân trọng và yêu thương…
Nhưng rồi em vẫn phải một mình chống chọi với mọi thứ, không một người bên cạnh. Nhiều lúc quá mệt mỏi em chỉ còn biết bỏ mặc hết tất cả để ngủ một giấc và lấy lại sức tiếp tục cho ngày mới đầy khó khăn. Qua bao nhiêu chuyện xảy ra càng ngày em thấy mình càng mạnh mẽ hơn, tự lập hơn và chịu đựng cũng giỏi hơn. Có những lúc vu vơ ngồi nhìn lại những gì đã qua em thấy mình cũng mạnh mẽ đấy chứ. Sau bao nhiêu chuyện, em vẫn cứ thế hiên ngang mà sống, em cảm thấy tự ngưỡng mộ sự chịu đựng của chính bản thân em!
Cuộc đời này như một dòng chảy, chẳng thể nào ngừng lại. Từng ngày, từng tháng và từng năm trôi qua. Mọi thứ luôn chuyển động và bản thân em cũng vậy cũng phải luôn chuyển động từng ngày để phù hợp với sự thay đổi của cuộc sống. Cái gì ngừng lại sẽ bị chết và em cũng không ngoại lệ! Nên em chỉ có thể nhìn về phía trước mà bước, chẳng dám ngoảnh mặt lại đằng sau. Dù có mệt mỏi, có đau thương em cũng chẳng thể nào dừng lại được.
Lá có thể rụng, cây có thể chết, hoa có thể héo, nhưng em vẫn phải luôn tươi nhất với đời. Dù đêm về em có khóc ướt gối nhưng khi mở mắt ra, em phải đẹp phải luôn vui vẻ để nhìn đời. Ai đó đã từng nói “Em là lá, việc của em là phải xanh”. Có lẽ vậy, em xinh tươi, em ở trong độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, em chẳng cần phải gồng mình chống lại những cảm xúc. Hãy cứ xinh tươi với đời cô gái à, dẫu cuộc sống ngoài kia có muôn vàn khó khăn, dẫu cuộc đời ngoài kia chỉ toàn là sự lừa lọc, hãy cứ an nhiên mà sống.
Em còn trẻ, hãy an nhiên mà sống!
By: Jerry