Em đã từng nghĩ hạnh phúc của cả đời mình là ở trong vòng tay anh…

Anh không thấy những lúc em mệt mỏi, không thấy những lúc em ốm bệnh, cũng không thấy em than vãn. Cho nên anh nghĩ em luôn mạnh mẽ, luôn vui vẻ. Nhưng anh không hiểu em phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy mới có thể vững vàng ở bên cạnh anh.

Đã có nhiều lần em tự hỏi, trên đời thứ gì là đáng sợ nhất?

Hôm nay, coi như em đã có câu trả lời cho chính bản thân rồi.

Đã từng có người nói với em rằng, “Em ngốc lắm cô gái ạ, chẳng có thằng đàn ông nào trong lòng còn thương yêu mà từ bỏ cả, hoặc là anh ta đã có người mới hoặc là em không còn phù hợp nữa. Đàn ông là vậy luôn chọn cách xuất hiện một cách bất ngờ và ra đi một cách cao thượng.”

Hôm nay, em đã hiểu được câu nói đó rồi.

Đúng như nhiều người nói, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Thứ khiến người khác cảm thấy khó hiểu nhất cũng chính là tâm trí người đối diện. Hôm nay có thể thề nguyện sống chết với nhau, hôm sau lại thấy mỗi người một ngả, tâm trạng bình thản, coi cuộc chia ly vừa rồi chả thấm tháp là bao. Hôm nay tự vấn bản thân mình, đó là người mình yêu suốt cuộc đời còn lại, hôm sau có khi lại vui vẻ với đối tượng mới tốt hơn.

0b5f161f2beac47efb8e8ad10b4c55baa8f8d73e

Em thật muốn hỏi cô ấy một điều. Cô ấy cảm thấy như thế nào khi có được tất cả tình yêu của anh? Có những lúc trong tim đau như bị dao cứa, nhưng vẫn vờ mỉm cười thật vui vẻ, có lúc bản thân vô cùng mệt mỏi, nhưng lại cố tỏ ra mình kiên cường, cũng có lúc nước mắt chực trào, vẫn vừa cười vừa nói bản thân rất ổn. Anh vốn dĩ không hề biết, cách xa nửa vòng trái đất, có một người vì nhìn thấy một bóng lưng giống anh, đã ngẩn ngơ cả một ngày. Từ khi em nhìn thấy anh đứng bên cạnh cô ấy, anh vui cười hạnh phúc bên cô ấy dường như cả thế giới lúc đó đang vỡ vụn… cảm giác của em.. em chỉ biết chạy đi và khóc, em đau, đau lắm anh biết không..ngày hôm đó mưa to em cứ thế nằm cuộn mình trong chăn, bật nhạc to và khóc. Cảm giác như cả thế giới sẽ không ai thấy được sự yếu mềm của mình. Cảm giác như không một ai biết được thật sự bên trong em đang vỡ tan ra… Tại sao lại chọn em, lại quan tâm chăm sóc nói những lời hứa hẹn rồi lại bỏ em lại với sự im lặng để rồi vui cười bên cô gái khác…

Anh đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả chẳng được gì chưa?

Em đã từng nghĩ hạnh phúc của cả đời mình là ở trong tay anh.

Em không phải là cô gái hay cười, em cũng chẳng là cô gái nhỏ thân thiện, hễ ai cũng xem là thân thuộc được. Em ương ngạnh đôi khi rất bướng bỉnh với tất cả, anh, rồi cuộc sống của em. Mọi thứ đối với em phải cầu toàn, em- chính là như thế, em-chính là người bốc đồng như thế. Không biết đã từ bao giờ, em không cho phép mình buông nhẹ đối với cuộc sống và tương lai của mình nữa, em đã rất sợ thất bại ở cái tuổi này. Mọi thứ với em rất nhạy cảm, chỉ một chút nhỏ cũng có thể làm em đau xướt. Không biết lúc nào, em mong manh và cần anh đến vậy.

Mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng không phải là yêu… Tuổi trẻ, gặp được rất nhiều người. Nhưng quen được người tốt với mình là một điều không dễ. Bên cạnh người hiểu mình càng là điều khó hơn. Có những người khi ta đang chìm ngập trong khoảng lặng, lại chợt nhớ về họ. Đến khi trông thấy hay gặp gỡ, ta vội vã len giữa sự ngọt ngào bình yên. Đó chính là hồi ức, mang dư vị dịu dàng và rạng rỡ của thanh xuân Không sao cả, chỉ là em không có được may mắn đấy… không được ở bên cạnh anh đến già…

Cảm ơn anh vì đã xuất hiện rồi bỏ em… Em có thể khóc, có thể đớn đau, có thể gào thét cũng có thể một mình ôm hết mọi chuyện… Nhưng cho dù thế nào, em cũng nhất định không được bỏ cuộc… Em sẽ bước tiếp, vui vẻ và yêu đời, chờ đợi một người thực sự là của em… yêu em thật lòng. Chào anh, tháng năm em hết lòng quý trọng.

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận