Lại một ngày nữa trôi qua, em đang sống trong cuộc sống tràn đầy những bộn bề. Có một người từng nói với em sống phải thực tế, không nên bay bổng,..Ừ thì thực tế nhưng đôi khi em cần lắm những khoảng lặng, để cho em bay bổng một chút, cho em sách vở một chút, để em quên đi những cái thực tế có đôi chút phũ phàng và lạnh lùng ngoài kia.
Khoảnh khắc này, em ngồi trước laptop mà tay thì vô định gõ những dòng chữ không đầu không cuối, mối khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời em và chính là cuộc sống mà em cần nắm giữ…Khoảng lặng này sẽ dẫn em đi về đâu…em muốn để tình yêu lấp đầy trái tim mình, khi sự căm ghét ngự trị trong tim thì nó sẽ chẳng còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác nữa, nhưng nếu có tình yêu hiện diện ở đó, em sẽ nhận ra rằng niềm vui, niềm hạnh phúc, thành công đều ở cả nơi đây. Em biết cuộc sống còn biết bao phiền muộn, lo âu, vì thế em cần phải học cách mở rộng trái tim ra hơn nữa để cho đi tình yêu thương, đó cũng là cách mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Sẽ đến lúc em nhận ra sự khác biệt giữa việc giữ một bàn tay và ràng buộc một tâm hồn, có ai đi mà không vấp ngã đôi lần, em sẽ cố gắng góp nhặt những mảnh vỡ của mình ngày hôm qua và bước tiếp con đường đã chọn ngày hôm nay, trông chờ những gì chưa chắc chắn ở ngày mai. Em nhận ra rằng khi mình vượt qua những khó khăn, cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa.Khi những giọt nước mắt tuôn rơi, em đau buồn, em chấp nhận, em thấu hiểu và em vươn lên. Can đảm vượt lên khổ đau là một thái độ dũng cảm, mạnh mẽ mỗi khi mình gặp phải thử thách. Không biết em có đủ nghị lực và gan góc để vượt qua không??? Vì thật sự em cũng yếu đuối, em cũng tủi thân, khi mình đang thiếu thốn mà nhìn kẻ khác đủ đầy, thì cái thiếu thốn đó càng thêm xa xót, cái tủi thân càng ngập sâu trong tim, khi mình lạnh mà nhìn thấy kẻ khác ấm áp, thì cái lạnh đó càng thêm buốt giá, cõi lòng lạnh băng tê buốt…
By: Yến Teddy.