Trong tâm trí, bạn đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể chịu đựng nổi cuộc sống này nếu không có người ấy bên cạnh. Người ấy đã từng là tất cả thế giới trong tầm mắt, đã từng là cả bầu trời, cho nên khi người ấy bỏ đi, bạn tưởng như bóng tối ập tới và bao trùm mọi thứ trong cuộc đời mình.
Bạn nghĩ rằng bạn không bao giờ có thể quên được sự ấm áp mỗi khi cả hai ở bên nhau, không thể gạt đi ánh mắt đầy yêu thương trao nhau trong buổi chiều nọ, không thể ngừng nhớ những kỉ niệm cả hai từng có. Vì tất cả những điều đó, bạn liền nghĩ rằng mình chưa quên được người cũ.
Nhưng rồi đến một ngày, bạn sẽ phải nhận ra rằng, điều mà bạn hết lòng nhớ nhung và thương tiếc không phải là một người trong quá khứ, mà là những khoảnh khắc bạn từng xem là kỉ niệm. Bạn chỉ nhớ cảm giác mình đã có, không phải nhớ người ấy. Bạn chỉ tiếc tình cảm mình đã bỏ qua, thấy nhớ sự say mê trong tình yêu, nhớ lúc được ai đó yêu thương thật nhiều.
Bạn tưởng mình nhớ vòng tay người ấy? Không, bạn chỉ đang nhớ đến cảm giác được ai đó ôm lấy. Bạn nghĩ mình nhớ đôi mắt lấp lánh kia? Không, bạn chỉ đang nhớ cái cách được ai đó nhìn thật nồng nàn, như thể bạn là người quan trọng nhất trên đời này. Bạn chỉ là đang nhớ cảm giác được ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, được lo lắng, quan tâm cho ai đó, và người ấy cũng làm điều tương tự cho bạn.
Bạn tương tư cái cảm giác đam mê yêu thương cùng ai đó, ai đó mà bạn nảy sinh cảm giác, chứ không phải nhất định phải là người yêu cũ. Bạn cũng sẽ thấy nhớ cái suy nghĩ muốn một lần có thể tin tưởng tình yêu có thể là mãi mãi, muốn có một người dù thế giới này có quay lưng cũng sẽ không bao giờ phản bội bạn. Bạn sẽ nhớ tất cả những cảm giác đó, nhưng chỉ là cảm giác, không phải là người cũ. Suy cho cùng, tình yêu không bao giờ suy chuyển hay thay đổi, chỉ có chúng ta là thay đổi người yêu thôi.
Bạn có thể tiếc ngày tiếc tháng, chứ đừng nên tiếc người đã qua
Tại sao người ta nghĩ mình chưa quên được người cũ? Đó là vì người ta chưa gặp được một người mới, đem lại những cảm giác tốt đẹp hơn. Trên đời chỉ có hai lý do tại sao bạn chưa quên được người yêu cũ thôi. Một là, thời gian chưa đủ dài; hai là, người mới chưa đủ tốt.
Giống như một câu chuyện trên mạng vậy, nếu bạn mất một cái điện thoại đời cũ, có thể bạn rất buồn, nhưng chỉ cần có người tặng bạn một chiếc điện thoại đời mới, bạn sẽ vơi đi rất nhanh và rồi quên đi ngay sau đó. Có thể, cái bạn đôi khi nhớ lại đó chính là những thứ mà chiếc điện thoại cũ chứa đựng, là kho hình ảnh, là những đoạn tin nhắn chưa bao giờ xóa, và bây giờ không thể nào lấy lại được nữa, chứ không phải là chiếc điện thoại đó. Bạn sẽ ước gì, nếu có cơ hội để bạn chuyển hết dữ liệu đáng nhớ đó từ điện thoại cũ qua điện thoại mới, vậy thì chẳng có gì hoàn hảo hơn.
Từ đó, có thể suy ra được rằng con người khi kết thúc một mối quan hệ cũng chẳng nhớ nhung người cũ đến thế, cái họ nhớ thực chất là những kỉ niệm đẹp và tình cảm chân thành chính bản thân mình đã bỏ qua mà thôi.
Rồi thời gian qua đi, bạn sẽ hiểu người ta vẫn phải yêu bản thân mình nhất
Ngày xưa ấy, bạn đã từng có một thời yêu ai đó như sinh mệnh. Nhưng rồi bạn sẽ hiểu được rằng, thời gian vô cùng khắc nghiệt, nó trôi qua sẽ cuốn theo lòng người cũng thay đổi, chỉ duy có những cảm xúc là tồn tại mãi. Những đam mê và kỳ vọng của bạn vào việc yêu ai đó sẽ còn ở lại, điều thay đổi duy nhất ở đây chính là người là bạn sẽ cùng trải qua những thời khắc hạnh phúc ấy, một lần nữa. Cũng đừng bao giờ tự hỏi tại sao người ấy lại chọn cách chia tay, bởi trong quá trình lớn lên, con người ta sẽ tự dưng nhận ra người bên cạnh có khi không còn phù hợp với mình nữa.
Bạn chỉ là cùng người ấy nắm tay đi chung một đoạn đường, cho đến một ngã rẽ buộc cả hai phải chia xa. Sau khi buông tay nhau, cả bạn và người ấy đều trở thành những con người mới, xa lạ, không còn gì để luyến tiếc nữa.