Anh biết không một nghiên cứu được công bố trên tạp chí Personality and Individual Differences đã khiến nhiều người sửng sốt khi chỉ ra rằng, việc duy trì mối quan hệ bạn bè với người yêu cũ có thể là dấu hiệu của bệnh tâm thần. Vậy chắc em là kẻ tâm thần mà người ta đang nói đến.
Anh còn nhớ không ngày chia tay năm ấy trời thật đẹp, chẳng bù lại cho tâm trạng em lúc ấy. Ngày tháng sau chia tay ấy em không dám chắc là ai nhớ nhiều hơn ai nhưng có lẽ người ta nói đúng: Ai nhớ lâu người đó đau khổ. Ngày tháng vùi mình trong bộn bề nỗi nhớ anh có lẽ là kí ức chơi vơi nhất mà em đã từng. Họ nói với em rằng thanh xuân của con gái được mấy hồi hà cớ gì phải buồn mãi vì môt người không cần ta. Nhưng chỉ ta mới hiểu được vì sao ta cứ mãi bận tâm đến người. Đau thương đến thế chỉ mong đừng một lần chạm mặt nhau nói gì đến câu làm bạn!
Sau câu chia tay đầy phũ phàng, em nói đừng gặp nhau nữa nhưng anh lại ngược lại nói rằng chúng ta có thể là bạn, có thể là anh em tốt của nhau. Từng là bạn trước đó nên em không muốn phá vỡ đi mối quan hệ này nên em chấp nhận làm bạn anh. Nhưng anh có hiểu được rằng làm bạn với người cũ thật sự khó khăn biết nhường nào. Chỉ một câu nói đùa nhau, một hành động quan tâm nhỏ cũng đủ làm tim em nhói lên.
Nhắm mắt một cái tất cả chỉ còn là quá khứ, cái gì qua rồi nhìn lại em mới thấy mình vĩ đại đến nhường nào. Gồng mình gánh chịu đau thương, đau đến thấu lòng nhưng chẳng thể kêu la. Cho đi tất thẩy tình yêu nhưng chẳng mong nhận lại và cũng chẳng phải hối hận. Chỉ là duyên số không gọi đúng tên nhau! Đã từng yêu nhau sao không thể làm bạn? Từng coi nhau là tất cả, từng muốn bên nhau dù non trẻ hay đến tóc bạc kia mà.
Người cũ mà làm bạn được là khi con người ta thật sự đã trưởng thành. Khi họ đã trải qua nỗi cô đơn hơn cả không có người yêu là nỗi cô độc;là khi cuộc sống thường nhật quá đỗi nhiều thứ cần bận tâm mà người ta chỉ an yên nhất khi nghĩ về thời thanh xuân tươi đẹp. Có thế người ta mới thèm một vé về tuổi đôi mươi! Là đôi khi chợt nhớ về thứ đã cũ nhưng không chạnh lòng mà chỉ mỉm cười thoáng qua; bất chợt vào ngày đẹp trời hỏi thăm nhau như những người quen biết, không hơn không kém.
Lúc ấy ta không còn nông nỗi đến mức chặn hết trang cá nhân nhau, xóa đi số điện thoại mặc dù trong đầu đã khắc ghi. Tình cảm ấy mà nó khó nói lắm, sao có thể nói quên là quên được huống hồ đó là người ta từng khắc cốt ghi tâm. Nhưng có sâu sắc đến mấy cũng là câu chuyện của rất lâu về trước rồi nên hãy cho phép mình được nhớ, nhưng chẳng được thương.
Lúc ấy là khi ngồi đối diện nhau một góc quán quen thuộc ta vẫn có thể hỏi thăm nhau, cười đùa cùng nhau chỉ là con tim biết kìm chế cảm xúc rồi. Nó không còn loạn nhịp như ngày xưa. Chỉ thật sự như hai người bạn đã từng quen.
Người ta cũng nói tình cũ không rủ cũng tới. Nhưng tới đâu mới quan trọng? Khi mà ngồi nhắn tin với nhau như hai người bạn, em chỉ thật sự mong tìm được người khuyên em lúc mệt mỏi chứ không hề nhắc đến chuyện hai ta. Em cũng không bồng bột nhắc lại chuyện xưa dồn dập như muốn” truy hỏi tội anh ngày ấy sao để bỏ lỡ nhau? Anh cũng chỉ nói dăm ba chuyện cuộc sống, chỉ là hỏi han không nguồn mạnh cảm xúc của những kẻ đã yêu nhau một thời đang cố tìm lại nét yêu xưa, có chăng chỉ là những dấu chấm câu viết vội có màu hơi xám trong ánh mắt nhìn tin nhắn từ người kia…
Và rồi ai cũng sẽ có cho mình cuộc sống hạnh phúc riêng, sao cứ phải block hết nhau khi không còn yêu nữa chứ. Hãy trân trọng những người đi qua đời ta, tất thảy mỗi người đều có một ý nghĩa riêng, kể cả người yêu cũ. Và chẳng có ai phải vào viện tâm thần chỉ vì làm bạn với người cũ cả!
By: Jerry