Sau mỗi cuộc tình tan vỡ chúng ta lại tự nhủ rằng: quên đi cho nhẹ nhàng, quên đi cho thanh thản, quên đi cho thời gian chóng qua hay rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi….Nhưng chúng ta chỉ là những kẻ giỏi nói chứ không giỏi làm. Nếu như có thể quên đi một cách dễ dàng như những gì chúng ta nói thì tại sao tim lại đau, nước mắt vẫn rơi khi nghĩ về người.
Tôi đã trải qua một vài cuộc tình đứt vỡ, nhưng lần mất nhau nào cũng thấy đau đến tận cùng. Khi bạn yêu một người bằng tất cả sự thành tâm của mình, bạn sẽ biết cảm giác không đành lòng dứt bỏ quá khứ, chẳng dám tiến về phía tương lai. Bởi vì bạn còn mong chờ và ấp ủ những hy vọng về việc đoàn viên với người cũ, mặc dù thực tế là chẳng bao giờ. Tôi đã từng chờ đợi, từng hy vọng biết bao nhiêu chỉ mong ngày lại được nắm lấy tay anh lần nữa. Nhưng tất cả những điều mà tôi mong mỏi ấy dương như vô nghĩa, anh chưa một lần bận tâm về người xưa là em.
Người ta nói trong tình yêu ai yêu nhiều hơn người đó thua, yêu là cho người ta cái quyền làm tổn thương mình. Nhưng liệu yêu nhau rồi ai biết được làm thế nào để yêu ít hơn, ta chỉ biết một điều là yêu chân thành nhất có thể. Nếu có cách để yêu sao cho không đau, thì chắc là chúng ta đều muốn đăng ký ghi danh vào khóa học. Kể cả là học online hay offline, kể cả là học phí đắt rẻ như thế nào. Bởi chúng ta biết lượng sức mình lắm chứ, làm gì có chuyện chúng ta sẽ yêu mà không đau? Cho nên cứ học để dằn lòng, để tránh tổn thất quá lớn cho những lần sau…
Nhưng đương nhiên, điều đáng buồn là chẳng có lớp học nào như vậy. Những thứ lý thuyết sáo rỗng về việc yêu một người chỉ nên yêu 7 phần và giữ lại 3 phần. Hay là thứ lý thuyết về việc đừng tin tưởng quá nhiều, đừng đặt trọn niềm tin vào ai khác… đều là vô lý hết.
Bạn sẽ không thể bước vào toàn vẹn cuộc đời một ai khi bạn không cho họ bước chân toàn vẹn vào cuộc đời bạn. Cho nên tình yêu mới là song phương, mới là hai chiều, mới cần phải dám yêu dám chịu.
Tôi luôn tự nhủ rằng chỉ cần mình cho đi thế nào thì sẽ nhận lại được thế ấy, nhưng có lẽ trên đời này càng cho đi chỉ càng thiệt thòi mà thôi. Tôi cho người hết tâm can này, người cũng dứt áo ra đi không lần tiếc nuối chỉ còn mình tôi ở lại vẫn luôn chờ đợi một kết quả chẳng bao giờ xảy ra.
Ngày hôm nay, tôi vẫn ôm trong mình một nỗi buồn chưa nguôi về tình cũ. Người chỉ vừa mới rời đi, và giọt nước mắt trên mi tôi còn chưa ráo. Tôi cũng biết mình đang trải qua những ngày tồi tệ nhất, đen tối nhất, tuyệt vọng nhất. Khi mà bên cạnh tôi không còn sự đồng hành quen thuộc.
Có lẽ do tôi quá cố chấp giữ hình bóng người trong tim, nhưng đâu phải nói quên là quên được. Trái tim tôi giờ đây không còn nơi tôi nữa rồi, lý trí tôi giờ đây không còn điều khiển được nữa hỏi làm thế nào để quên đi một người từng là cả bầu trời khi con tim và lý trí đều đi theo người?
By: Jerry