Em biết, yêu thương mỗi nguời có một kiểu, nhưng yêu một người không phải yêu theo ý thích, tâm trạng của riêng mình. Người anh yêu, tuyệt đối không phải bình hoa di động, càng tuyệt đối không phải một người nhu nhược và nhạt nhẽo tới mức hòa theo tất cả cảm xúc của anh. Không phải thứ anh cần, anh nhớ là đến, chán lại bỏ mặc. Tình yêu đó rất ích kỷ, rất một phía.
Có thể anh nghĩ, anh đã chăm lo cho em đủ nhiều, đã yêu em đủ nhiều, đã quan tâm em đủ nhiều, nhưng thật sự điều em cần không phải điều anh nghĩ. Như thế nào là nhiều, như thế nào là đủ, em không có người khác, một lòng một dạ với anh, tin tưởng anh, anh cũng không có ai, vậy tại sao lại phải cứ dày vò nhau chỉ vì những chuyện ở ngoài tình cảm hai đứa mình. Anh chưa từng đặt mình vào vị trí của em, mà chỉ nghĩ tình yêu này toàn quyền do anh điều khiển.
Vâng, em yêu anh, không muốn xa rời, nhưng không phải vì thế mà anh có thể bỏ mặc em rồi lại đến bên em bất cứ lúc nào anh muốn và tiện cho anh. Vì yêu anh, em có thể luôn ở một chỗ, kiễn nhẫn đợi anh nhưng em không thể ngăn tim mình bị bào mòn dần, cô đơn và tủi thân dày vò tâm trí em, em cũng khao khát một người yêu, nếu không thể có nhiều thời gian ở bên mình thì cũng dành cho mình một sự an toàn, tin tưởng nhau và tuyệt đối đừng giày vò nhau bởi khoảng cách và sự im lặng.
Liệu rằng, ở khoảnh khắc hiện tại, với những bộn bề của công việc, học tập, bạn bè, gia đình và những mối quan hệ khác, em và tình yêu của em dành cho anh đã trở thành gánh nặng của anh hay không?
Liệu có khi nào con tim em quá mỏi mệt mà buông lơi tất cả không anh.
Nếu có một ngày, thật sự thấy em bên một người khác. Anh có hối hận không anh?