Nếu một ngày em chẳng phiền anh nữa, liệu anh có tìm em không?

Tình yêu là gì vậy anh? Sao có thể khiến tim mình đau đến vậy, sao có thể khiến ta mất kiểm soát mình đến thế, rõ ràng con tìm này, lý trí này là của ta mà sao toàn hình bóng anh, tất cả nỗi nhớ đều về anh vậy nhỉ? Yêu như thế nào mới gọi là đủ, như thế nào mới gọi là đúng? Làm sao để vẫn yêu nhưng nước mắt không rơi, tim không đau?

Em quay lại những kí ức ấy. Mưa vẫn rơi không chút ngượng ngùng, hồ vẫn lặng bình yên mãi thế. Gió mát, hoa thơm. Đôi lá nhỏ rớt xuống chân em, bật khóc. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có đôi mắt gợn chút ưu phiền, chỉ có nỗi nhớ trở thành vô vọng, chỉ có nụ cười biến thành nhạt thếch. Cổ đắng, ứ nghẹn. Đó là nỗi niềm của nhớ anh mà không được yêu anh ư?

Em đã dùng hết con tim này để yêu anh, và cố chấp bên anh dù biết tim anh vẫn còn hình bóng của người khác. Là em sai khi cố chấp níu kéo anh về phía em dù biết rằng con tim ấy chẳng thể nào vì em. Sau lưng anh vẫn còn cô gái chỉ biết lặng lẽ nhìn anh qua những bức hình trên mạng xã hội, thỉnh thoảng chẳng kìm được lòng mình em đành facetime cho anh chỉ để nhìn được khuôn mặt quen thuộc này nào giờ bỗng xa lạ ấy.

bi kip giu tinh yeu 8

Đơn phương người cũ, là nhớ nhưng chẳng thể nói cho anh. Là đau nhưng chẳng thể khóc, chẳng thể gọi điện mà trách móc anh, vì giờ đây em đã không còn là mối bận tâm của anh nữa rồi.

Đơn phương người cũ, là chẳng thể về bên nhau nhưng em vẫn không muốn anh hạnh phúc bên người khác chẳng phải em, là thấy đau nhói khi nhìn anh cười bên cô gái khác.

Đơn phương người cũ, là tự em gặm nhấm cô đơn, tự em tập quên đi tất cả những gì chúng ta đã từng mà chẳng thể nức nở trên vai anh.

Yêu đơn phương người cũ, là khi xem dự báo thời tiết nơi anh trời trở lạnh buốc hay nắng gắt nhưng chẳng thể nhắn anh hãy mang thật ấm khi trời lạnh hay uống nhiều nước khi trời nắng. Là em chỉ biết đứng từ xa cầu mong anh đừng ốm đau vì em sẽ chẳng thể nào lo cho anh được.

Yêu anh, là em sai rồi đúng không anh?

Em muốn dừng lại tình yêu này lắm rồi anh ạ, em đau lắm rồi, em mệt mỏi lắm rồi nhưng con tìm này sao nó còn mãnh liệt với tình yêu của anh đến vậy. Con tim này sao chẳng biết mệt mỏi vì một người chẳng còn nhớ đến nó nữa vậy?

Em sẽ cố gắng không để mình trôi hoài theo những dòng nước mắt cô đơn nữa, sẽ không gặm nhấm nỗi nhớ anh hằng đêm nữa. Em sẽ học cách không nhìn vào thanh bên phải facebook để tìm nút sáng màu xanh của anh nữa.

Nếu một ngày, anh không còn tìm thấy em nữa, không phải vì em không còn yêu anh nữa, cũng không phải anh đã làm gì sai, mà là vì em đã có đủ dũng khí để ra đi. Nhưng anh hãy luôn nhớ rằng, đã từng có một người con gái, chờ đợi anh bằng tất cả ngốc nghếch và dại khờ như vậy.

Nhưng đó là những ngày sau của sau này, ngày mà em không còn nhớ đến anh nữa! Còn hiện tại em vẫn chưa thể làm được. Nhưng nếu thật sự có ngày ấy, liệu anh có tìm em không? Hay anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng khi em không còn phiền anh nữa?

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận