Người bên cạnh ta năm 17 tuổi, khó có thể đi cùng ta đến hết cuộc đời.

Gửi anh, người em đã từng yêu!

Mọi thứ có lẽ sẽ thật tốt đẹp khi cả hai cùng ra trường, đi làm và rồi đám cưới anh nhỉ. Nhưng không, đó mãi chỉ là một giấc mơ.

Anh và em quen nhau từ cuối năm lớp 11 trong một buổi sinh học đoàn trường. Hai đứa cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách của những năm tháng cấp 3. Trải qua nhiều sóng gió xen lẫn hạnh phúc nhưng vẫn luôn bên nhau, chia sẻ vui buồn cùng nhau. Tình yêu tuổi học trò trong trẻo và đáng yêu quá anh nhỉ. Em vẫn còn lưu giữ những kỉ niệm ấy trong cuốn sổ nhật kí anh đã tặng.

Chúng ta cùng phấn đầu học, cùng vui chơi và cùng hạnh phúc khi cả hai cùng đậu đại học và bước vào giảng đường đại học. Những ngôi trường mà mình đã mơ ước.

Những năm tháng sinh viên như tiếp thêm động lực cho tình yêu của em và anh. Hằng ngày, anh đều qua thăm em, ăn cơm cùng em, chỉ em học bài. Đôi khi có những lúc hai đứa bất đồng quan điểm, giận nhau, cãi nhau, thậm chí đòi chia nhau nhưng yêu mà anh, phải có mọi cung bậc của cảm xúc: buồn vui, giận hơn để ta hiểu nhau và thông cảm cho nhau hơn.

Anh còn nhớ những đoạn đường in giấu chân và em mỗi chiều nắm tay nhau đi bộ, đạp xe, những quán nước, quán cơm, quán ăn vặt mình từng ghé không?

Anh còn nhớ, mùa hè năm hai, anh nói sẽ đi làm thêm để có tiền mua một món quà thật giá trị để tặng sinh nhật em. Rồi hè năm 3 sẽ dẫn em đi du lịch xa. Em đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Vậy mà, đùng một cái, anh nói lời chia tay, anh nói anh không thể mang lại hạnh phúc cho em. Em sẽ gặp được người đàn ông tốt của đời mình.

Vì sao vậy anh?

Em cứ nghĩ mình đã làm gì khiến anh giận nên nói vậy?

Hay em đã làm gì sai?

Hay anh không còn yêu em nữa?

Hay anh có chuyện gì khó nói?

…..

Em đã suy nghĩ rất nhiều lí do có thể xảy ra. Em đã làm mọi cách để có thể níu giữ anh. Em nhắn tin, gọi điện, đến tận cổng trường anh. Nhưng tất cả đều vô vọng.

Và rồi, thông qua một người bạn của anh, em biết được rằng anh đã yêu người khác. Cô ấy xinh hơn em, thông mình hơn em, học giỏi hơn em, cùng lớp với anh… nhưng chẳng lẽ lại hơn tình cảm 5 năm qua của chúng ta.

Từ bỏ anh, em có làm được…

Đã tròn 2 tháng kể từ ngày anh nói chia tay. Vết thương trong em vẫn âm ỉ, rỉ máu. Tại sao anh không nói lý do với em.

Hôm qua là sinh nhật của em cũng là 5 năm mình yêu nhau, em đã nghĩ, anh sẽ làm một điều bất ngờ gì đó tặng em sau chặng đường 5 năm mình yêu nhau. Và anh đã cho em bất ngờ đó là không một món quà, không bánh kem, không một tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Chỉ là im lặng và im lặng đến đáng sợ.

Anh biết em đau khổ đến mức nào không? Em thật sự rất buồn vì mình không thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách để đến bến bờ hạch phúc. 5 năm cả một chặng đường không dài nhưng cũng không quá ngắn. Biết bao buồn vui, bao kỉ niệm bên nhau chẳng lẽ không bằng mối tình 2 tháng của anh.

Người ta thường nói người bên ta năm 17 tuổi, khó có thể đi cùng ta đến cuối cuộc đời… em không ngờ điều đó lại đến với em như thế này.

Em không biết mình có đủ mạnh mẽ để quên đi anh.

Vẫn chúc anh hạnh phúc bên người mới…

Đánh giá bài viết này