Nợ nhau lưng chừng hạnh phúc

Mỗi cuộc gặp gỡ của cuộc sống này hãy xem nó là sự an bài của số phân không phải vì tin mà là vì để lòng nhẹ lại sau những tổn thương đã vỡ. Có duyên gặp nhau, đủ phận để cùng nhau bước, nhưng cũng chỉ đủ để lưng chừng chạm nhau vô tình trong cuộc đời để rồi âm thầm để lại cho nhau nữa phúc nữa đau trong ký ức. Sau cùng, trách hờn thì chỉ tổn thương những vỡ thương nơi đáy lòng.

Hoa lệ, xa cách chừng ấy cũng khiến chúng ta gặp được nhau thì chắc cũng đã là một hạnh phúc nào đó dù ngắn hay dài vẫn nhẹ nhàng cùng nhau dìu bước trong một nhịp nào đó của đời này. An lòng là vậy, nhưng sao mỗi câu chuyện, mỗi nhịp sống, mỗi con đường dù từng qua hay chưa vẫn thấy đâu đó bóng dáng, lời nói của một người vẫn cứ ẩn hiện từ lòng đến nghĩ suy. Không dễ để sau những vỡ tan, cho một người mới bước vào lòng bản thân một cách êm đềm, nhưng đã có duyên mà không phận thì dẫu sao cũng đã để họ dẫn bạn đi qua vài nhịp thăng trầm của cuộc sống này. Nợ nhau một lời cảm ơn vì đã dẫn lối và dìu dắt sau những tổn thương chưa lành, nợ nhau cả một lời nói thật lòng rằng họ đã bước vào lòng mình với một vị trí đặc biệt giấu chặt không dám mở, nợ cả một lời tạm biệt với sự im lặng và dửng dưng cho nhau trong những đoạn cuối cắt nhau trong đoạn hành trình này.

9a0ccb502cf47c70f9ac8a45a5c0fd2089ad3994

Tên cho một câu chuyện cuộc đời thật sự là rất quan trọng. Dù đắng hay ngọt nó vẫn cần một lời đề. Đừng vô tình bước qua, rồi im lặng rời đi vậy sẽ sâu sắc trong lòng họ nhưng cũng là một sự tiếc nuối cho những ngày rời nhau đi. Sau cùng, của nhau thì sẽ gặp, không chung đường thì sẽ phải chia ly. Đừng để nợ nhau một lời nói tạm biệt, để lòng bên ấy hay bên này vẫn cứ khắc khoải một bóng hình, một kỉ niêm, một vùng trời thanh xuân mà đã không biết ngắm nhìn.

An lòng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, nhưng em chắc rằng vết thương này chỉ có thể dịu lại rồi thời gian sẽ làm bớt đau nhưng đâu đó, sẽ vẫn khẽ làm nơi khóe lòng đau vì những lời nói nợ nhau, vì đã bỏ lỡ một người bằng sự gòng mình mạnh mẽ cho tổn thương đã cũ mà đẩy họ ra xa.

Duyên giữa Sài Gòn để trót lỡ nhịp lòng nhau chắc đã đủ rồi. Biết làm sao khi cuộc sống này là sự đánh đổi. Đánh đổi những vết sẹo cũ mà bỏ đi những nhịp hạnh phúc đáng được nhận. Chỉ biết nhủ lòng rằng do thanh xuân này chỉ để chúng ta song hành kề nhau một đoạn, nếu đã hết nhịp thì đành im lăng mà rời để lại những chữ nợ, chữ tiếc trong lòng bên này.

Theo: Guu.vn

4.5/5 - (2 bình chọn)

Để lại một bình luận