Sáng nay thức dậy em đã lười biếng nằm “nướng” mãi trong chăn, mặc dù thời tiết chỉ se lạnh, cái lành lạnh vô cùng đẹp đẽ của đầu thu. Chợt giật mình trời đã bắt đầu chuyển mình rồi ư? Cuộc sống văn phòng đơn điệu và ổn định như những gì em mong muốn khi còn là cô sinh viên, đi làm về đêm em nhớ anh… Ừ thật sự rất nhớ!
Nhớ những ngày tháng bên nhau, nhớ câu nói, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ tất cả. Nhưng chẳng thể mở lời nói với anh. Chúng ta chẳng còn là gì của nhau nữa rồi từ ngày chia tay ấy. Dù em có nhớ anh đến điên dại nhưng nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, khi một người chẳng còn yêu thương thì dù cho em có làm mọi chuyện cũng trở nên vô nghĩa mà thôi.
Giữa chúng ta đã từng chẳng có khoảng cách nào cả, dù cho khoảng cách địa lý nhưng chẳng thể ngăn nổi khoảng cách trong lòng. Giữa chúng ta đã từng có cung bậc cảm xúc, cùng chung nhịp thở, cùng nỗi nhớ, cùng niềm vui và cùng cả những nỗi buồn vu vơ. Nhưng giờ thì chẳng như vậy được nữa, khoảng cách vô hình trong anh quá lớn, em vẫn vậy luôn chờ đợi nhưng anh thì mãi mãi chẳng muốn quay lại. Anh không thể bước tiếp nhưng em cũng chẳng thể lùi bước, chỉ biết đứng một chỗ từ xa nhìn bóng anh càng ngày càng xa. Ta đều biết rằng chỉ cần một bước chân là anh và em đều có thể tìm thấy nhau, tìm lấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mong manh còn sót lại giữa hai con người.
Em luôn tự dối lòng mình, phải quên anh, phải xa anh nhưng dường như càng cố thì nó lại càng nhớ, càng muốn vứt bỏ thì nó lại bám diết và day dứt tâm can. Trái tim này rõ ràng là của em, nhưng nó lại vô dụng như thế đấy cứ ngập tràn hình bóng anh. Suy nghĩ này rõ ràng do em làm chủ nhưng lại không hiểu sao càng ngày em càng bất lực vì lúc nào cũng là kỷ niệm về anh
Người ta nói “Đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên”. Có thế một ngày nào đó, anh và em sẽ trở thành hai người xa lạ, những kỷ niệm đã qua, những gì ta đã làm cho nhau sẽ theo mây gió mà bay hết, liệu rằng đến lúc đó ta có thấy hối hận vì những gì đã qua?
Mệt mỏi rồi thì về ôm em thôi. Bão giông ngoài kia em thay anh gánh nữa cuộc đời
Anh!. Lùi lại một bước nhé, xa em thế đủ lắm rồi…
Đà Thành – gửi đến anh nơi xa!
By: Jerry