Thu đã bỏ em đi, như anh ngày ấy!

Những ngày cuối thu của Đà Thành bầu trời nhuộm màu xám xịt, mưa nhiều hơn và nặng hạt hơn. Trời chẳng thể trong và xanh như ngày xưa ấy – ngày em còn có anh. Chẳng còn anh, chẳng còn cái bầu trời cao vút xanh ngắt ngày ấy, chẳng còn ánh nắng bình minh vàng óng mỗi sáng em thức dậy với cái vị ngọt của Đà Thành và cái mùi thơm tho của gió.

Anh rời Đà Thành, mang theo những đẹp đẽ nhất của Đà Thành đến Sài Thành nơi anh học tập và làm việc. Bỏ lại đây mình em với những ngày mưa xối xả, những cái lạnh đến tê người và những nỗi nhớ về anh chưa một lần ngui ngoai. Anh thuộc về người con gái khác chẳng phải em. Đà Thành những ngày này lạ lắm, ồn ã và tấp nập hơn xưa rất nhiều khiến em xoay vòng với những bận rộn hằng ngày của cuộc sống nhưng chưa bao giờ em hết cô đơn anh ạ. Đà Thành mùa này làm em nhớ anh điên dại, nhớ về khoảng thời gian ngày ấy, ngày ta bên nhau.

Nhớ về những mùi vị mặn của biển Mỹ Khê, nhớ những cánh hoa vàng trên cỏ xanh phủ đầy hai bên đường của bán đảo Sơn Trà. Nhớ những cơn gió luồn qua khẽ tóc em khi ngồi sau xe anh đi qua cầu Thuận Phước. Nhớ những con đường dài ngập mùi hoa sữa và rải đầy lá vàng rơi. Nhớ những tiếng lanh canh của trà đá vỉa hè. Nhớ mùi thơm và hơi nóng của bát phở đường Phạm Như Xương anh và em cùng ăn mỗi sáng. Nhớ lắm những cái nắm tay thật chặt giữa tiết trời se lạnh ngày ấy. Nhớ ánh mắt, nụ cười và cả hơi ấm của một người từng là cả cuộc sống của em.

tinhiudichthuc

Đà Thành quả là kẻ phũ nhất thế gian anh ạ. Chính nơi đây đã khiến em gặp được anh, nhưng cũng chính nơi đây anh đã bỏ em lại. Đà Thành đủ rộng để nhắc em rằng anh đã không còn trong tầm tay với của em. Đà Thành cũng đủ bận rộn để em chẳng còn thời giờ để nghĩ về anh mỗi lần xuống phố. Đà Thành hắt thẳng vào mặt kẻ tự tình như em những cơn mưa bụi cuối thu heo hắt để một lần nữa nhắc em rằng anh và em đã thật sự chia tay nhau. Mình chia tay nhau lâu rồi. Vào sớm thu Đà Thành năm ấy, vào giờ khắc hoa sữa vừa chớm nở và mùi hoa nồng nàn ấy phả vào lòng em, vào khoảnh khắc những tia nắng yếu ớt của mùa thu len vào từng kẽ lá, vào giây phút em nhìn thấy anh trong tay cô gái ấy không phải em.

Nếu biết chia tay buồn đến thế, em đã chẳng yêu anh làm gì. Nếu biết sẽ có ngày lướt qua nhau thế này, em nguyện ngày ấy chẳng nhìn thấy anh. Nếu biết tình anh chẳng lớn để bỏ qua những lỗi lầm nhỏ thì ngày đó em đã không cố chấp giành hết tình cảm còn xót lại cho anh. Nhưng dù với em ở thời điểm đó và cả ngay lúc này, sau ngần ấy thời gian, em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất nhiều.

Giờ đây, em nhận ra rằng chia tay cũng như vậy lá lìa khỏi cây dù muốn hay không cũng phải chấp nhận, lá rồi cũng theo gió mà đi. Cây rồi cũng sẽ đâm chồi ra đẹp hơn, tươi mới hơn, đó chỉ là quy luật của cuộc sống mà thôi.

Nhưng này anh, người trước đã bỏ anh đi, đã từng lừa dối anh. Nếu người sau cũng bỏ anh đi thì đừng trách tại sao bản thân lại vô duyên với tình yêu. Hãy nhớ lại rằng từng có một người hết lòng vì anh, chấp nhận bên anh để xoa dịu vết thương cho anh mà chưa đỏi hỏi một danh phận nào, nhưng chính anh là người đã bỏ rơi cô ấy. Và nếu, có ai đó yêu anh thật lòng thì đừng dại dột mà chia tay anh nhé. Vì chia tay đau lắm anh ạ!

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận