Ai cũng ổn, trừ em…

Lại là cái cảm giác này, lại là cái cảm giác muốn buông bỏ mọi thứ, vứt hết tất cả ở phía sau mình và bước đi! Anh ạ, anh chắc chắn sẽ không bao giờ biết cái cảm giác này của em. Cái cảm giác mà khi khó khăn nhất không có một ai bên cạnh, em phải tự mình chống trọi với mọi thứ. Chúng dường như cứ muốn nhần chìm em xuống đáy vực thẳm. Tuyệt đối không để em ngóc đầu dậy và bước tiếp. Tồi tệ vô cùng anh ạ!

Một tháng ngồi trầm lặng, suy tư về mối quan hệ này thực sự với em đó là một điều vô cùng khó khăn. Việc phải chọn nghe theo lý trí hay con tim, phải chọn yêu bản thân hay yêu anh, phải chọn từ bỏ hay tiếp tục với em chưa có điều gì khó khăn đến vậy?

b0a0db80e3feb564f8e8d1d72392955ce8406778

Em ước gì sau mỗi giờ làm việc vất vả lại được gọi cho anh, được than thở cùng anh. Được vùi đầu vào ngực anh mà khóc nức nở, được ôm anh mặc kệ đời ngoài kia sóng gió như thế nào. Ước gì được nhìn ngắm anh mỗi ngày như trước kia chắc rằng mọi mệt mỏi trong em sẽ không còn nữa.

Anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy, hình ảnh một người con gái, giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống. Vừa khóc, lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mình. Đó là hình ảnh của người con gái dành cả trái tim của mình cho anh không một chút toan tính, không chút nghi ngờ, mặc dù mắt có nhắm nghiền đi chăng nữa cũng không muốn buông điện thoại mỗi đêm anh nhậu về khuya chỉ để chờ một tin nhắn anh đã về đến nơi. Anh càng không thể nào nhìn thấy hình ảnh một cô gái trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của anh, lúc nào cô ấy cũng tự vẽ ra những giấc mộng đẹp bên anh nhưng tất cả chỉ vì nhớ anh quá mà ảo giác ra thôi. Anh ơi, có phải anh sinh ra là để làm cô gái ấy tổn thương chồng chất tổn thương không?

Giờ đây em không còn nhớ anh như ngày xưa nữa, chỉ nhớ anh một chút buổi sáng, một chút buổi trưa, một chút buổi chiều và cả buổi tối. Ngày hôm nay, mọi thứ điều ổn trừ em ra!

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời