Có những người gặp nhau chỉ để lướt qua nhau…

Em nghe người ta nói, kiếp trước quay đầu nhìn lại 500 lần kiếp này mới được gặp nhau. Có lẽ được gặp nhau ở một kiếp người thật khó anh nhỉ? Nhưng chúng ta vẫn được gặp nhau âu cũng do duyên trời định từ kiếp trước. Con người mà ai cũng sẽ gặp những người cần gặp, lướt qua nhau, dừng chân và ở cạnh nhau nhưng không phải ai cũng đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Và dù cho chỉ là những người lướt qua đời nhau, không hơn không kém thì chúng ta đều trân trọng cái duyên trời định đó. Vì gặp được nhau đã là may mắn rồi.

Ờ thì là may mắn, vì đó là may mắn mà ông trời ban cho nên ta chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn thế được, và quyết định ở lại hay ra đi của người ta chẳng thể nào can thiệp được. Người đến bên ta như một cơn mưa rào giữa trưa hè oi bức, làm tươi mát những tâm hồn đã khô cằn. Nhưng cơn mưa giữa hè thường để lại một cảm xúc khó tả ngột ngạt sau khi dứt mưa.

Có những người như vậy, họ tự do bước cuộc đời ta như một vị khách không mời mà đến, rồi họ cũng tự nhiên đi ra khỏi cuộc đời ta khi nào ta chẳng hay biết. Họ chỉ bước vào làm xáo trộn những gì ta cố gắng sắp xếp trước đó, rồi đi ra như chưa hề xảy ra chuyện gì. Để ta lại với mớ hỗn độn người gây ra, một lần nữa ta phải tự tìm lối đi riêng cho mình, một lần nữa phải tự mình xếp lại mọi thứ.

237629b159f9eb9293e53a54a65ad6d1e8af21c9

Ngày họ quyết tâm rời bước khỏi cuộc sống của ta, nó cũng nhẹ nhàng và êm dịu như cái ngày họ bước vào! Họ có thể đau, có thể không; nhưng ta thì chắc chắn có, những vết hằn rất sâu mà có thể sẽ chẳng bao giờ xóa đi được. Tất cả những gì họ để lại cho ta chỉ là… ” kỷ niệm”; hạnh phúc có, nỗi buồn có, nụ cười có; nhưng nước mắt vẫn là nhiều vô kể…. Ta thấy lòng mình lạc lõng và chông chênh như nơi không người, ta cứ tự hỏi mãi ” nếu đã biết trước sẽ có ngày buộc phải rời bước, sao họ cứ ngông nghênh mà bước vào, họ có từng sợ ta sẽ vì họ mà đau…

Ta cứ nghĩ ta mạnh mẽ, cứng cỏi và người chỉ là cơn gió lướt qua. Nhưng đến khi vật lộn với mớ ký ức và kỷ niệm họ để lại. Ta càng cố gắng quên thì nó càng vươn ra như đám cỏ dại sức sống mãnh liệt vô cùng dù chẳng được chăm bón. Càng đấu tranh ta chỉ nhận ra mình chỉ là kẻ thua cuộc. Những bài hát cũ, những nơi cũ, những câu nói mà có thể họ đã quên.. lại cứ bất chợt hiện hữu trong tâm trí ta, rồi ta lại thấy mình khóc đến ngây dại! Ừ vì ta vẫn còn thương, nên ta không trách cứ cái cách họ chạm vào cuộc sống của ta mà không xin phép; nhưng ta chỉ trách sao họ không đợi đến lúc tình cảm ta nguội lạnh rồi hẵng bước đi…

Dù người chỉ lướt nhanh qua đời tôi. Nhưng tôi sẽ giữ mãi những kỷ niệm ấy trong một góc tim mình. Hạnh phúc đó người giành cho ai tốt hơn nhé, có lẽ tôi không đủ sức để níu giữ người ở lại bên mình nữa rồi. Quá khứ đó tôi sẽ cất giữ riêng bản thân mình. Dù thế nào đi nữa, thì con người cũng phải học cách chấp nhận rằng những người đi qua cuộc đời ta. Dù yên vui hay đau khổ thì đó cũng là một phần ký ức của tuổi trẻ nhiệt huyết, có thể khờ dại, có đớn đau, có nụ cười và những giọt nước mắt nhưng sau này khi quay đầu lại ta vẫn sẽ cảm thấy vui, vẫn thầm cảm ơn đời để cho ta được gặp người. Mỗi người đi qua ta là giúp ta vẽ nên một bức tranh mang tên tuổi trẻ, chỉ là mỗi người có một cách vẽ riêng mà thôi.

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời