Em chẳng chờ được anh nữa rồi, người cũ ạ…

Hôm nay khi ở văn phòng làm việc em nhận được tin nhắn hỏi thăm từ người cũ của 3 năm về trước. Người nói thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến em, cảm thân thương em và có lỗi với em. Nhưng anh ạ, chúng ta đã là quá khứ, đúng là anh có lỗi nhưng mà em cũng chưa một lần trách móc. Là em đã chứng kiến anh nắm tay người con gái khác vào lễ đường mà chẳng phải em, là em ngồi đó ở bàn tiệc của khách để chúc mừng hạnh phúc của anh và chị ấy. Nhưng đó là những lời chúc thật lòng từ em, ngày hôm nay anh nói vẫn còn cảm thấy có lỗi với em, em chẳng động lòng, chẳng rối bời nhưng anh là người đã có gia đình, còn em là người đỗ vỡ nhiều lần trong tình yêu của mình chính những lời nói đó lại đụng đến nỗi đau mà em cố chôn giấu bao lâu nay.

Em nhận ra làm bạn với người cũ thật sự không dễ dàng như em vẫn nghĩ, đã làm bạn với anh 3 năm rồi kể từ ngày chia tay ấy và tất cả những người sau anh em cũng đều làm bạn nếu chẳng thể đến được với nhau. Nhưng em nghĩ mình sai rồi anh ạ, em sai thật rồi khi cứ cố chịu đựng những điều chẳng thể chịu được. Chỉ cần một tin nhắn thôi đã khiến em suy nghĩ rất nhiều, dù anh chẳng còn trong tim nhưng đủ khiến em suy nghĩ vậy nếu như là người em chẳng thể quên cũng nhắn thì làm sao em chịu được đây.

902b3f3fb8f67b3cf3b92c3d3db9f308840b7143

Anh à, em mệt, rất mệt, mệt đến nỗi không muốn thở nữa…

Điều em muốn, em đã nói với anh ngay từ đầu. Em chỉ muốn một người không rời bỏ em, anh hứa yêu em, anh hứa sẽ cố gắng vậy mà một cơn gió thoảng qua, trước mắt em chỉ còn là tàn tro cùng kỉ niệm. Em quá mệt với những chuyện bên ngoài, những chuyện ngoài xã hội, niềm tin đã từ từ rời khỏi em, từ từ rời bỏ em, em chỉ còn anh! Muốn bên anh nhưng em sợ đủ điều, sợ những thứ mà em đang thấy trước mắt, những rạn vỡ của quá khứ, cứ như từng mảng, từng mảnh lớn rơi dần xuống vậy, người em để tâm nhất làm đau người em yêu thương nhất, lòng em đau như bị xé ra vậy.

Em đã mong chờ, anh quay lại nhưng rốt cuộc nụ cười đắng lại thuộc về em. Em đã trao anh rất rất nhiều thứ vì em mong thứ em nhận lại là tình yêu. Em níu kéo vì những kỉ niệm đẹp, vì những điều nhỏ nhặt mà anh dành cho em những ngày đầu nắm tay chung bước. Em nhớ tất cả những ngọt ngào nhỏ nhoi mà anh tặng dù chỉ là viên kẹo, thích đến nỗi vẫn còn giữ lại giấy bọc bên ngoài. Em quý kỉ kiệm, em yêu anh trong kỉ niệm rồi vùi mình vào đó khi vấp ngã để rồi chính anh lại hèn nhát biến mất không tên, đặt vào em một cái hố sâu không đáy.

Em cố gắng chẳng khóc khi anh nói chia tay, cũng cố chấp níu kéo anh lần một, lần hai nhưng sau tất cả anh nói ta chẳng thể như lúc đầu. Và rồi em chấp nhận làm bạn anh, em cố vui cười khi gặp anh, cố hỏi thăm anh mà chẳng rơi nước mắt, cố theo dõi anh qua những dòng trạng thái, cố đến mức bản thân em sắp nghẹt thở mất rồi.

Người ta nói chỉ có kẻ điên mới làm bạn với người cũ, em từng nghĩ chẳng có gì không thể được cả chính bản thân em cũng làm bạn với người cũ bao lâu nay thì cũng có sao đâu. Nhưng em nhận ra rằng hóa ra mình thật sự không đủ mạnh mẽ đến như vậy, em luôn bị xao lòng khi bất chợt thấy anh thêm một status mới, em hy vọng mỗi khi anh vô tình hỏi thăm dù biết rằng đó chỉ là một lời thăm hỏi như bạn bè bình thường, chỉ là vô tình nhớ đến em mà thôi.

Ngày hôm nay em nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ để không làm bạn anh nữa rồi, nếu cứ tiếp tục thế này em chẳng thể nào quên được anh mất. Nếu đã chẳng thể đến được với nhau thì hãy để em quên anh đi người ạ.

Cho đến giờ em vẫn yêu, vẫn đợi, vẫn cho, vẫn chờ… hay những điều đó quá nhỏ để anh thấy…. hay những điều đó quá nhỏ bé để anh quan tâm. Bản thân em cũng không biết nên dừng hay tiếp tục. Còn yêu nhưng em mệt mỏi lắm rồi anh ạ, em chẳng đủ sức để chờ đợi anh nữa rồi. Thanh xuân của một người là hữu hạn đặc biệt là đối với con gái thanh xuân này càng ngắn ngủi hơn. Em chỉ muốn giành cả thanh xuân để yêu một ai đó xứng đáng hơn anh, em không muốn giành cả thanh xuân chỉ để chờ anh.

Tạm biệt anh, người cũ!

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời