Nếu nhớ anh có thể quy ra tiền, em sẽ trở thành tỷ phú…

Hôm nay, em lại rất nhớ anh…

Buổi tối, em thường một mình đi đâu đó quanh thành phố này. Đi dạo mát, đi xem phim hay chọn một góc nào đó trong quán café chỉ để ngồi một mình. Đơn giản em muốn mình được mạnh mẽ hơn dù không có anh bên cạnh. Anh biết không nhìn những cặp đôi khác tay trong tay lòng em như thắt lại, chúng ta cũng từng hạnh phúc như vậy mà tại sao giờ đây làm việc gì cũng chỉ có mình em. Em cảm nhận thấy rõ mình đang rất đau, lúc này em chỉ có duy nhất một mong ước đó chính là ở cạnh bên anh.

enho anh

Em nhắm mắt lại và tự tưởng tượng ra giọng nói của anh. Giữa muôn vàn giọng nói hàng ngày em nghe, không có một giọng nói nào trầm ầm như giọng nói của anh. Em nhắm mắt lại và tưởng tượng ra khuôn mặt anh, từng nét từng nét dần dần được hiện rõ trong đầu em, từ đôi mắt, chiếc mũi, mái tóc… tất cả đều hiện lên một cách sống động, trong lúc tưởng tượng em nhìn thấy anh mỉm cười và ôm em vào lòng, một cái ôm thật ấm áp.

Khi nhớ anh, việc đầu tiên không phải gọi điện mà là nhắm mắt lại và anh sẽ ở đấy!…

Trong tận sâu nỗi nhớ, em luôn đặt ra những câu hỏi rằng “Giờ này anh đang làm gì?”, “Nơi ấy anh có đang vui không, liệu rằng anh có còn nhớ tới em?”,… vạn vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu em và nó khiến em bất lực đến phát khóc. Em nhớ đến những lúc anh nắm tay em đi ăn, nhớ những lúc cùng anh đọc sách, nhớ những lúc chúng ta cùng nhau đi du lịch, nhớ những cái ôm ta dành cho nhau… Em nhớ lắm!

Ước gì nhớ anh có thể san sẻ cho các công việc kiếm ra tiền khác thì có lẽ em sẽ trở thành tỷ phú giàu có.

Lúc này em mới nhận ra, trên đời này điều may mắn nhất chính là đã từng được yêu anh. Dù chúng ta đã không còn bên nhau nữa nhưng em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Cũng chưa một lần trách anh!

I miss you!

 

Đánh giá bài viết này

Trả lời