Người nắm tay trước là anh, người buông tay trước cũng là anh…

Mùa đông là mùa của phiền muộn nhưng nó cũng là mùa của hạnh phúc, nếu ai hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc hơn còn ai cô đơn sẽ càng cô đơn . Mùa đông là mùa để những người yêu nhau sát lại gần nhau hơn, mùa của những bàn tay cô đơn tìm kiếm một bàn tay khác để đan vào.

Cuộc đời này chẳng ai muốn phải cô đơn một mình cả nhất là khi mùa đông ùa về. Bàn tay em cũng từng có người đan vào để lấp đầy những khe hở nhưng còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm thì anh đã vội vàng buông tay em ra.

Anh không hề biết đều tồi tệ nhất không phải là anh không yêu em, cũng không phải nhìn anh hạnh phúc bên một cô gái khác. Mà đều tồi tệ nhất là anh đã từng nói rất yêu em, nói dù thế nào cũng đừng buông tay nhau, nói rằng sợ em để lạc mất anh, sợ em buông tay anh trước nhưng rồi anh lại là người dễ dàng buông tay trước…

ed0ca1f82dbe8a72a1ed064fae01ed64c4878755

Người nói thích trước là tôi, nhưng người đưa tay ra trước là anh ấy và người bỏ đi trước cũng là anh ấy!

Sau khi chia tay, em chỉ có 1 câu muốn hỏi anh ấy: Tại sao?. Tại sao lúc đầu ở giữa biển người, anh lại chọn em?. Tại sao nếu đã không yêu anh lại cho em những hứa hẹn, những thương mến, những nhớ nhung, những ân cần?. Tại sao nếu đã là yêu thì giữa vô vàng chuyện để làm khi mệt mỏi: nghỉ ngơi, bồi đắp, sửa chữa,… – anh lại chọn cách buông tay em?. Tại sao trong 8 tỷ người xung quanh, người em va vào là anh. Tại sao anh phải làm đau em? Và tại sao, emcàng muốn quên anh lại chỉ có thể nhớ anh nhiều thêm?

Em chẳng thích mùa đông, vì em còn cần một bàn tay để sửi ấm. Em chẳng thích ngày mưa vì mưa làm em tủi thân giữa dòng người tấp nập. Nhưng em càng ghét mùa hè, vì ngày đó kéo anh đi mất. Em không thích nơi ồn ào vì dù cho được mọi người vây quanh em vẫn cảm thấy hiu quạnh trong lòng. Càng không thích đến nơi xa lạ, vì em sợ sẽ bật khóc giữa cô đơn vì nhớ anh mất.

Chúng ta nào có ai muốn chọn cô đơn, em cũng vậy mà! Nhưng giữa giữa dòng đời tấp nập này, cô đơn hình như có vẻ thích em lắm thì phải, chúng cứ bám lấy em và đuổi anh đi. Nhưng…, hóa ra rồi cũng sẽ đến một ngày… em thà lựa chọn độc bước giữa màn mưa, cũng không muốn cùng anh đi qua những ngày nắng.

Anh ấy từng đến, từng yêu và rồi lại đi mất. Em đã từng khóc, từng đau, nhưng rồi sẽ ổn cả thôi. Trên đời này không có cái gì gọi là duy nhất. Chỉ có thể trách mình không phải là người cuối cùng trong đời anh mà thôi. Thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời không phải là nhận ra tình yêu sau nhiều năm chối bỏ mà là nhận ra nụ cười của chính mình sau nhiều năm đánh mất. Lúc đó em tưởng rằng, yêu một người là yêu đến hết đời. Đã bị tổn thương một lần thì sẽ không bao giờ yêu nữa. Nhưng rồi sau này em mới phát hiện, thực ra phần lớn những người xuất hiện trong cuộc đời mình chỉ là người qua đường. Kể cả có buồn thế nào đi nữa, thì bạn vẫn cứ phải buông tay, và rồi tiếp tục bước tiếp.

Và con gái dù thế nào cũng phải thật mạnh mẽ, thật cố gắng dù có người yêu bên cạnh hay không. Một mình rồi cũng sẽ quen, dù buồn hay đau khổ cũng chẳng giải quyết được gì, chúng ta rồi cũng phải bước tiếp. Chẳng ai dừng lại vì không được yêu thương cả.

By: Jerry

 

Đánh giá bài viết này

Trả lời