Tình yêu đâu phải cho đi thế nào là nhận lại được như thế đó…

Đã rất lâu rồi tôi mới dành chút thời gian nhỏ bé cho chính bản thân mình, để lắng nghe và quan tâm đến chính mình. Suốt bao ngày tháng qua tôi cứ dành thời gian, tình cảm và tâm trí mình cho một điều gì đó mà quên mất rằng chính mình mới là người cần điều ấy nhất. Từ khi chào đời, ba mẹ luôn dạy tôi phải sống tốt, phải biết cách cho đi mà quên dạy tôi học cách nhận lại. Vì sao ư? Vì họ chính là người cho tôi tất cả mà lại không màng nhận lại từ tôi bất kì điều gì.

Trong tình yêu cũng vậy, tôi luôn yêu thương họ một cách chân thành nhất có thể vì tôi nghĩ chỉ cần bản thân chân thành người cũng sẽ chân thành. Nhưng tôi đâu biết được rằng mọi thứ điều có ngoại lệ, và tình yêu là điều ngoại lệ ấy. Không phải bạn chân thành là sẽ nhận lại được chân thành.

b9bca23458b2e57e1ddf1c3c846fb1fe97dd9ebc

Ngày tôi nhận lời yêu anh, chưa một lần nghi ngờ chưa một lần lừa dối vì tôi tin rằng bản thân mình cho đi như thế nào thì sẽ được nhận lại như thế ấy. Tôi yêu người hết lòng, hết dạ trao cho người tất cả điều đẹp đẽ nhất của con gái nhưng rồi người cũng ra đi không một lần quay đầu nhìn lại.

Có những lúc tủi thân lắm, tủi thân không phải vì sao người bỏ ta đi không một lời từ biệt mà tủi thân là vì sao ta luôn chân thành nhưng cái nhận lại được vẫn là sự lừa dối, vẫn bị người bỏ rơi. Bạn biết không, tôi đã coi họ như người tri kỉ, như một phần quan trọng của cuộc đời mình nhưng ngược lại với họ, tôi không như vậy. Nhưng tôi vẫn cứ cố chấp lừa dối chính mình rằng, chỉ là bản tính họ không thích thể hiện ra thôi và rồi nó lại là lý do để tôi ngụy biện cho tất cả hành động của mình.

Thật đáng thương là tôi làm như vậy chỉ để cho bản thân cảm thấy được an ủi. Tôi vẫn cứ tin là họ hiểu tôi nhất, vẫn cứ chắc rằng họ tin tưởng tôi, coi tôi như một phần quan trọng nào đó trong cuộc đời họ. Nhưng sự thật là không phải vậy, tôi thì cứ luôn luôn để ý đến tâm trạng, suy nghĩ của họ, còn họ thì ngược lại. Họ chẳng để tâm xem tôi nghĩ gì, họ cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng và những gì đang diễn ra quanh tôi. Tôi đau, tôi buồn hay tôi khóc, lắng nghe họ an ủi, quan tâm đôi ba câu như là trách nhiệm là tôi lại thấy vui như một đứa con nít. Chỉ đôi ba câu thôi mà nó đã khiến tôi tạm quên đi muộn phiền.

Đừng để ai đó biết rằng mình yêu thương và quan tâm họ nhiều như thế nào vì như vậy họ sẽ nghĩ họ đó là điều mà họ xứng đáng được nhận và họ cứ nhận, nhận hết và chẳng bao giờ trả lại cho ta điều gì đâu.Mình thì cứ cho họ tất cả những gì mình có, còn họ thì cứ vô cảm, thơ ơ và dành sự quan tâm, chia sẻ ấy cho một người khác. Đấy là một cảm giác đau, tủi thân và trống trải đến vô cùng. Họ cứ thản nhiên lo lắng, quan tâm đến ai khác khi đang ở bên mình mà chẳng quan tâm xem người bên cạnh họ nghĩ gì. Người mà yêu thương, trân trọng họ hơn chính bản thân mình. Nhưng tôi thì lại vẫn cố gắng gượng cười vì tôi sợ nếu không làm vậy thì khoảng cách giữa tôi và họ sẽ càng ngày càng xa. Tôi cứ khờ khạo như thế đấy, cứ sống vì người khác, cứ đưa họ lên trên cả bản thân…ừ thì vì cho đi là quên nhận lại. Và biết đâu đó, ở ngoài kia có ai đó cũng vì tôi mà quên bản thân mình và tôi lại là người vô tâm kia thì sao?

Tôi viết nên những dòng này không chỉ cho tôi mà còn là món quà tôi dành cho bạn. Chúng ta hãy sống vì mình đi một chút, hãy ích kỷ đi một chút, hãy dành nhiều thời gian để quan tâm, lắng nghe chính bản thân mình. Đừng vì ai cả, vì mình trước đã. Đôi khi hãy thử nhìn lại xem mình đã dành đủ tình yêu thương sự quan tâm cho mọi người chưa! Đơn giản vì tôi tin chắc chắn có người vì bạn mà quên đi chính mình, luôn hạnh phúc khi thấy bạn cười, bạn vui. Trên đời này không phải cái gì cho đi cũng nhận lại được, và tình yêu cũng vậy!

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời