Ai cũng có những mảnh kí ức mà bị bụi phủ một lớp dày trắng xóa! Quá khứ đau thương là điều chẳng ai muốn giữ và cũng chẳng buồn nhắc đến.
Ai cũng thế và tôi cũng thế – mảnh kí ức cũ kĩ đấy không nên giữ làm gì, phải không?
Ngày anh đi, em như con ngốc suốt ngày đi tìm những mảnh kí ức của hai chúng ta, rồi cứ ngồi mộng mơ hi vọng anh quay lại. Có lần cứ nghĩ chỉ cần khóc anh sẽ xuất hiện.
Sau này, em mới biết khi người ta còn yêu thì chỉ cần bạn thở dài thôi người ta cũng thấy bồn chồn lo lắng, khi hết yêu rồi bạn có khóc lóc suy sụp người ta cũng chẳng mảy may quan tâm. Cuộc sống cứ phũ phàng thế đấy. Cái em càng cố gắng lại dễ mất, cái em càng muốn lại rất khó mà đạt được!
Ngày anh đi, em ngỡ không có anh mình chẳng sống nổi. Nhưng hóa ra… em ổn, ổn hơn cả em nghĩ.
Em chẳng biết thời gian có phải phương thuốc hữu hiệu hay không? Em chỉ biết rằng thời gian qua đi, em chẳng còn nhớ anh nhiều như trước. Nỗi đau ấy mỗi khi nhắc đến cũng chẳng làm em buồn hay tổn thương!
Em chẳng hối hận vì đã được gặp anh và yêu anh. Bởi vì, anh là người em đã từng yêu, là một phần của tuổi trẻ. Quá khứ giống như một cuốn phim, biết chắc rằng sẽ có cuốn bị hỏng nhưng cắt nó đi cũng chẳng thể phủ nhận nó đã từng được tồn tại. Em tôn trọng anh, mà chính xác hơn em tôn trọng chính quá khứ của mình.
Anh xuất hiện nhẹ như một cơn gió em chẳng kịp nhìn thấy khi xuất hiện và cũng chẳng kịp nắm bắt, mà em chỉ có thể cảm nhận. Mỗi người xuất hiện em đều muốn cảm ơn họ, bởi vì nhờ có họ mà em học được vô số điều.
Thậm chí, người đó như anh – làm tổn thương em…
Anh đi rồi em học được cách đứng dậy sau vấp ngã. Anh đi rồi em học được cách làm sao quên đi một người. Anh đi rồi em cũng học được yêu một người có khi hạnh phúc thì ít mà nỗi đau thì nhiều.
Anh xa em để cho em biết rằng cuộc sống là thay đổi, khái niệm kiên định hay mãi mãi chẳng có bao giờ. Em chẳng than chẳng oán cũng chẳng hận.
Bởi vì ở tuổi này – cái tuổi có khi cũng đã trải qua những điều tưởng chừng như làm em gục ngã, nhưng rồi chẳng phải em cũng đứng dậy được hay sao.
Em chẳng phải là đứa con gái thích ôm ấp kỉ niệm để dày vò bản thân, cũng chẳng đủ yếu đuối hết lần này đến lần khác cầu xin sự thương hại từ anh.
Chia tay anh, em rõ ràng có sự ngổn ngang giữa cuộc đời, em chông chênh đi vài nhịp. Nhưng em cũng đủ mạnh mẽ để biết rằng anh nhất định đã đi sẽ chẳng quay đầu lại.
Chỉ là đôi khi giữa những lúc ngổn ngang của cuộc sống người em nghĩ đến trước tiên vẫn là anh. Những khi cô đơn đến cùng cực em vẫn ước giá có anh ở đây, mỗi sáng mai khi em bừng tỉnh dậy người đầu tiên em nhớ vẫn là anh!
Cho dù nhắm mắt lại anh vẫn ở trong kí ức…
Nguồn: Bestie