Thành phố này đã từng rất to lớn trước ngày anh đến…

Người ta từng nói:

Hữu duyên thiên lý nan tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Ngày xưa em chẳng tin vào câu nói ấy đâu, vì em nghĩ gặp nhau hay không là do con người mình lựa chọn, duyên là do mình tạo ra. Nhưng giờ em nhận ra người ta nói đúng rồi!

Có lẽ em và anh đã hết duyên từ ngày ấy – cái ngày mà anh buông tay em một cách đầy dứt khoát. Chúng ta chẳng còn gặp lại nhau, đến cơ hội nhìn nhau cười lần cuối cũng chẳng có. Em vỗn dĩ chưa từng nghĩ tình yêu ấy sẽ đi qua nhanh chóng như vậy, tựa như giấc mơ hạnh phúc mở mắt ra em chẳng còn gì nữa. Tình yêu ấy, nói hết là hết thật chẳng chút vương vấn.

Sau những tổn thương từ mối tình cũ – mối tình em đã thật sự tin tưởng rằng anh ấy chính là mảnh ghép cuối cùng trong cuộc sống của em. Dường như em khép tim mình lại với mọi thứ, em sợ tất thảy mọi thứ trên đời này, sự lời yêu thương ngọt ngào hôm trước rồi hôm sau bỗng chốc hóa người xa lạ, sợ những lần hẹn rồi quên, hứa rồi thất hứa. Người ấy từng nói yêu em rất nhiều, nhớ em thật nhiều nhưng có lẽ tình yêu ấy chưa đủ lớn trong người. Em chẳng trách anh ấy, em chỉ trách số phận trớ trêu đưa anh ấy đến bên đời em rồi lại bị cấm đoán bởi tình thân của gia đình. Tất cả đã chia cách cả hai. Em nhận ra dù yêu thương mấy nhưng có lẽ tình yêu một người cũng chưa đủ lớn để bảo vệ em, em ngậm ngùi. Em tự giam mình với nỗi buồn, để chúng theo em suốt những ngày sau đó, để em nhớ rằng yêu một người đau như thế nào và tự hứa sẽ không yêu ai thêm nữa. Em tồn tại trong thế giới của riêng mình, không còn ồn ào hồn nhiên như cô gái trước đó, không cuồng nhiệt yêu thương với tình yêu tuổi trẻ.

pexels photo 118033 1500006472011

Nhưng rồi em gặp anh, mọi nguyên tắc trong em đều bị phá bỏ. Em một lần nữa muốn được yêu thương, một lần nữa muốn được hẹn hò và muốn được nắm tay ai đó đi hết những con phố này. Em chán những ngày lủi thủi sau giờ tan tầm, chán những bữa ăn một mình, chán cảnh nhìn người ta hạnh phúc tay trong tay vào những ngày lễ.

Em từng có rất nhiều nguyên tắc về người yêu của em. Điều quan trọng nhất đó là không yêu người bằng tuổi, nhưng với anh tất cả đã sụp đổ. Rồi chúng ta yêu nhau, nhanh chóng và vội vả.

Những ngày có anh là những ngày đẹp nhất trong tuổi xuân của em, em vui vẻ, em hạnh phúc. Phải rồi, em lại yêu, lại khiến con tim lỗi nhịp khi gặp ai đó. Anh nắm chặt tay em trên mọi nẻo đường như muốn cho cả thế giới này biết chúng ta đang yêu nhau, chúng ta đang hạnh phúc. Anh bên em sau những giờ tan tầm mệt mỏi. Chúng ta cứ yêu nhau như thế, yêu nhau bình yên như vậy chẳng phải đã tốt hơn sao? Em chẳng mong một tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ, em chỉ mong một tình yêu bình yên, ta cảm thấy an nhiên bên người ta yêu là đủ.

Em cứ nghĩ tình yêu này đã đủ lớn, đủ yêu thương, đủ bao dung và đủ hạnh phúc. Cứ tin rằng chúng ta sẽ chỉ buông tay nhau khi một trong hai có người mới, hoặc là chẳng còn mang lại hạnh phúc cho nhau. Em cứ thế cứ ngây ngô tin rằng ta chẳng bao giờ chấp nhận buông tay nhau khi cả hai còn thương cả. Nhưng mọi thứ chẳng bao giờ nghe theo những gì ta đã đặt ra cả, chúng ta vẫn còn thương nhau, thật sự rất thương nhau. Nhưng anh vẫn buông tay em chỉ vì một lần trót nói dối anh để đi chơi cùng đám bạn. Có lẽ ta yêu nhau quá vội vàng nên chưa hiểu về nhau, có lẽ tình yêu chỉ lớn trong em còn anh thì vẫn yêu theo lý trí, yêu trong sợ hãi.

Rồi chúng ta xa nhau, như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của nha. Vội vã như những ngày ta yêu nhau vậy.

Thành phố này đã từng rất rộng lớn trước ngày anh đến, giờ đây xung quanh các con đường đều là những ký ức về anh. Đi đâu cũng là hình ảnh về anh, em đi hoài nhưng chẳng tìm thấy an nhiên. Người đến vô tình khuấy động chốn bình yên em từng có rồi ra đi như chưa hề tồn tại, để lại em với thành phố đầy ký ức về anh.

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời