Em biến mất rồi, anh có tìm em không?

Bầu trời hôm nay trong vắt không chút gợn mây, trống trãi như chính em bây giờ. Tiếc trời oi bức làm lòng người trở nên khó chịu đến lạ. Mình em dạo bước trên những con đường quen thuộc chợt nhận ra rằng Đà thành chật chội quá, đâu đâu em cũng thấy kỷ niệm về hai ta,em lại nhớ anh!

2 70501

Em vẫn thường hỏi anh: “Nếu một ngày nào đó em chợt biến mất, anh có tìm em không?”. Em ngây thơ hi vọng anh sẽ ôm em và nói:” Anh sẽ tìm em bằng mọi giá”. Nhưng hình như đó chỉ là câu trả lời của riêng em mà thôi…

Ngày anh đến, em đã lo sợ, dằn vặt biết bao để tự hỏi: em có nên thử để tim mình rung động một lần nữa? Em có nên để ánh mắt đầy nắng của anh sưởi ấm trái tim mình hay cứ tự hóa đá mọi cảm xúc?. Nhưng trái tim em vẫn trẻ quá, nó vẫn ngang ngạnh đòi được yêu thương, và lí trí em cũng đã tự cho mình thêm một cơ hội. Anh không phải là người đàn ông đầu tiên của đời em, cũng không phải là người làm tim em rung động nhiều nhất, nhưng em đã từng hơn một lần mong rằng anh sẽ là người ở bên em đến sau cùng…

Em nhớ anh!

Giờ anh đang làm gì vậy? Đã ăn tối chưa? Công việc hôm nay có khiến anh vất vả lắm không? Liệu rằng anh có đang nhớ em?

Ngày hôm nay em mệt mỏi lắm anh à! Em muốn anh ở ngay bên em lúc này, em sẽ lại gối đầu lên vai anh để rồi ca bài ca “Than thở”… Những lúc ấy anh chỉ ngồi nghe và rồi vỗ vỗ nhẹ vào vai em như chấn an…”Mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì có anh ở đây rồi!”… Anh biết không cảm giác lúc ấy thật tuyệt… Em như con mèo con chỉ muốn sà vào lòng anh để được anh vỗ về vuốt ve… xóa tan đi bao muộn phiền lo toan cuộc sống… những lúc ấy em ước gì thời gian có thể ngừng lại để em được ở bên anh lâu hơn một chút.

095225fea8f34c6c60c1f2d9e53c68f3fcd6715b

Người ta nói, trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người đó thua. Em thua rồi anh à. Thua ngay từ cái lần em nói chọn anh, thua ngay từ giây phút em thích anh, thua cả quá khứ của anh. Em ngốc quá, khờ nữa.. Một đứa ngốc nghếch khờ khệch như em thì làm gì anh cần đến. Chỉ luôn khiến anh phải đau đầu, mệt mỏi. Em xin lỗi… Xin lỗi vì đã chờ đợi anh. Xin lỗi vì đã yêu anh, xin lỗi vì tất cả…

Em thấy mình nhỏ bé quá, và thì ra em cũng chỉ như những người con gái kia, cũng yếu mềm và cần anh che chở. Em hỏi anh vì muốn biết một điều mà anh vẫn thường cho là ngốc nghếch rằng: anh có cần em như em cần anh không?. Đã có lúc em tự cười rồi trách mình sao lại không tin vào quy luật vốn có của tình yêu: “những người yêu nhau sẽ luôn cần nhau”. Nhưng anh à, sao anh lạnh lùng quá để em thấy mình chẳng tồn tại nơi trái tim anh. Em hỏi chỉ để biết anh có lo sợ một ngày sẽ mất em không chứ không phải vì em định sẽ biến mất một cách bí ẩn như những nhân vật trong truyện trinh thám mà anh vẫn thường đọc. Em muốn trở thành một thứ quan trọng hay ít ra là một điều không gì thay thế được trong tim anh, điều đó không có gì là quá ích kỉ đúng không anh. Và em tin bằng tình yêu thực sự em sẽ tìm được câu trả lời mà em mong muốn.

“Nếu một ngày nào đó em chợt biến mất, anh có tìm em không?”

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời