Và vì anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ biết trân trọng…

Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm mệt mỏi buồn ngủ lắm rồi mà tay vẫn nắm chặt điện thoại cho tới khi trôi tuột từ từ. Rồi khi nghe tiếng “Ting ting” tin nhắn vang lên, em vội giật mình dụi mắt và mở lên xem có phải tin nhắn đến từ anh hay không.

Anh chưa từng thấy hình ảnh những hôm muốn nấu món gì ngon ngon cho anh ăn, em đã lên mạng search tìm món ăn các thứ, em cặm cụi làm tỉ mỉ những món ăn cho ra hình ra món sao cho đẹp mắt nhất có thể so với cái tài nấu nướng còn bập bõm mới vào mới bếp như em

Anh chưa từng thấy hình ảnh em lúc mệt mỏi lắm rồi mà vẫn nán lại vài phút có khi vài giờ để chờ một cái nick xanh của anh sáng lên và inbox nói chuyện với em rồi nói “Em ngủ đi” thì em mới an tâm mà yên giấc ngủ

Anh chưa từng thấy hỉnh ảnh lúc em đang tất bật làm việc nhưng khi tin nhắn đến từ anh, em vội vàng bật lên và nhanh chóng trả lời lại.

Anh chưa từng thấy gương mặt em lúc buồn như thế nào, lúc em thất vọng về điều gì đó như thế nào. Anh chỉ thấy một gương mặt tươi cười và anh lại nói “Em chỉ có một trạng thái thôi nhỉ?!”

Anh chưa từng thấy hình ảnh của em khi nhận được tin nhắn hay lời quan tâm, hành động nào từ anh đều làm em cảm thấy ấm áp đến mức dư thừa.

Anh chưa từng thấy hình ảnh của em mỗi khi nhớ đến anh là em bật cười một mình dù lúc đó đang ở giữa đám đông

Anh chưa từng thấy hình ảnh em đứng chờ anh trước cổng nhà hôm mình giận nhau. Em cứ thế đứng chờ anh, mặc cho nhiều người qua lại mặc cho lời bàn tán xôn xao, mặc cho hôm đó anh cố tình về trễ hơn mọi lần và dến khi anh về, anh chẳng buồn hỏi “Em đã chờ bao lâu rồi?” mà thay vào đó anh chỉ buông những câu nói hờ hững làm đau lòng em “Em về đi. Bây giờ anh không muốn nói chuyện”.

Anh chưa từng thấy hình ảnh em hôm mình gây nhau, anh cứ thế bỏ về, em cứ thế đứng lặng trong bóng tối nhìn bóng anh mờ nhạt dần vì khuất bóng vì đàng sau xe chạy lên và vì mắt ngấn đầy nước.

Anh chưa từng thấy dáng vẻ em khi tắm, vì anh nhắn tin mà lau vội tay để trả lời lại.

Anh chưa từng thấy dáng vẻ em lúc buồn ngủ díp mắt vẫn cố gắng chịu đựng để nói chuyện với anh, chờ anh ngủ rồi em mới ngủ. Anh chưa từng thấy dáng vẻ kích động của em lúc nghe được một câu quan tâm từ anh.

Anh chưa từng thấy dáng vẻ em khi vừa nghĩ đến anh là mỉm cười. Anh chưa từng thấy, nên anh không biết trân trọng…

Và cũng chính vì, anh chưa từng thấy nên anh chưa bao giờ trân trọng những điều đó, cũng như trân trọng em. Và cứ thế, anh buông em ra cứ như thể có cũng được mà không có cũng không sao.

Em đau lòng lắm!

ST

Đánh giá bài viết này

Trả lời