Hôm nay ngoài trời ướt đẫm những cơn mưa mùa hạ, chớp nhoáng nhưng nặng hạt. Tôi ngồi ngoài ban công của văn phòng làm việc nhìn mưa và ngẫm lại chuyện tình vừa qua của chính mình. Cơn mưa ngoài kia giống hệt như câu chuyện tình tôi đã và đang trãi qua. Nhanh, sâu đậm – chắc chỉ với riêng tôi và để lại cảm giác khó chịu khi cơn mưa ngớt đi. Tôi viết cho câu chuyện của chính mình, dành cho một người vô danh. Một người tôi từng yêu và đang yêu nhưng không biết người ta có yêu tôi hay không? Hay có đã từng yêu tôi không?
Sau vài ngày im lặng để nhìn nhận lại những chuyện đã và đang diễn ra, tôi nhận ra rằng cả thế giới của anh chỉ thu bé lại đúng bằng ba chữ “Người yêu cũ”. Tôi giống như một cái bóng đứng đằng sau người yêu cũ của anh, mọi người chẳng ai biết tôi và anh yêu nhau. Anh lúc nào cũng nói tôi chờ đúng thời điểm anh sẽ giới thiệu tôi với mọi người, nhưng sau tất cả tôi nhận ra cái bóng người yêu cũ trong anh quá lớn.
Tôi chẳng trách anh, chỉ trách mình không đủ đậm để làm nhạt đi hình bóng cũ ấy trong anh. Tôi biết anh và cô ấy đã có quảng thanh xuân bên nhau, những gì thuộc về anh đều có hình bóng cô ấy. Là do tôi tự ảo tưởng mình sẽ là người khác biệt, mình sẽ làm anh quên đi hình bóng cũ ấy, nhưng sau tất cả tôi nhận ra mình thua cuộc rồi. Tôi chỉ là một hình ảnh nhạt nhòa trong tim anh mà thôi.
Tôi nhớ những ngày đầu chúng tôi yêu nhau, anh dắt tôi đi ăn và đi chơi những nơi tôi tưởng chừng là mới mẻ với anh. Vì tôi nghĩ anh muốn quên đi hình bóng cũ thì sẽ không đến những nơi hai người từng đi qua, ăn những món hai người từng ăn và sẽ ngưng những hoạt động mà hai người từng làm cùng nhau. Nhưng có lẽ đó là suy nghĩ sai lầm nhất trong tôi, mọi thứ người yêu cũ anh từng đến, từng ăn, từng làm anh đều nói. Cái ngày đầu đi ăn ấy, anh đưa tôi đi ăn bún phở Hà Nội, thật sự tôi chẳng thể nào ăn được những cọng hành xanh xanh ấy vì chúng khá nồng và hôi. Tôi bảo anh em không ăn được hành, vậy mà anh chỉ đáp “ Hành vừa ngon, vừa thơm mà em. Ngày xưa người yêu cũ anh rất thích ăn hành, mà em thì lại không ăn được, chán nhỉ?”
Và mọi thứ cũng từ ấy, cái gì cũng đem tôi ra so sánh với người yêu cũ. Có lẽ tôi và cô ấy khác biệt nhau chăng? Đỉnh điểm là có hôm tôi bị tai nạn gãy một tay, tôi gọi cho anh mãi chẳng được đành gọi cho đứa bạn thân đến viện giúp mình. Tối đó anh có gọi nhưng chẳng biết tôi bị tai nạn, anh nói anh có cuộc họp chẳng thể về sớm, nhưng sau đó tôi lại thấy anh cùng người yêu cũ uống café. Dù anh chẳng được tang tên nhưng tôi vẫn thường hay vào facebook của cô ấy để xem cuộc sống hiện tại cô ấy như thế nào. Và đó là những gì tôi biết được khi anh nói mình có cuộc họp quan trọng.
Những ngày cùng nhau đi chơi, anh cũng tránh né những chỗ đông người để tránh gặp người quen. Có lần chúng tôi đi cùng nhau,khi gặp bạn thì anh liền buông tay tôi ra như hai người bạn. Nhiều lần tôi có hỏi nhưng anh chỉ nói chưa đến thời điểm thích hợp để công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Sau tối hôm ấy, tôi mới nhận ra tôi chẳng là gì của anh, tôi không phải là người anh yêu trong suốt thời gian qua. Tôi im lặng, tôi khóc và tôi khóa máy và chặn facebook của anh. Tôi là con gái cũng có lòng tự trọng và lòng tự ái, một khi người mình yêu họ luôn nhắc và nghĩ đến người cũ. Nghĩa là tình yêu tôi không đủ lớn và nghĩa là tôi phải từ bỏ. Đã đến lúc tôi chấp nhận từ bỏ những thứ không thuộc về mình.
By: Jerry