Chỉ cần người về đây, cây có héo cũng ra hoa…
Có lẽ tình yêu là vấn đề muôn thuở mà con người ta đề cập đến, cũng là vấn đề dù có đi qua bao nhiêu thế kỷ đi chăng nữa cũng không thể nhòa đi.
Phải làm sao để đi qua đời nhau mà không còn thấy tiếc nuối những kỷ niệm, chẳng còn đớn đau khi nghĩ rằng ngày sau không chung đường nữa!
Có quá nhiều điều để tiếc nuối và giá như. Chỉ duy một điều rằng em sẽ không bao giờ hối hận, vì đó là những gì em mong muốn ngay lúc ấy, nếu được chọn lại, em vẫn sẽ chọn con đường ấy, chọn yêu anh.
Phải làm sao tiếp tục khi trong đôi mắt và trong trái tim chỉ nhìn thấy và chất chứa một người. Khi người đến cũng như khi người đi mọi thứ đều yên ả, duy chỉ có lòng em là dậy sóng, nhớ đến quay quắt. Hóa ra em không mạnh mẽ như em vẫn tưởng, cứ ngỡ rằng rồi sẽ quên anh nhanh thôi nhưng sao giờ em lại thấy khó khăn đến thế này. Tim em nhói đau mỗi khi nghĩ về anh, nước mắt em ướt mi không còn làm chủ được nữa.
Hoá ra, cái hạnh phúc nhỏ nhoi với em bây giờ chỉ là thấy người ở đâu đó dưới bầu trời này là đủ, nụ cười cũng chẳng cần phải dành cho em. Ấy thế mà lần cuối cùng em vẫn không thể nào hạnh phúc, điều nhỏ nhoi ấy thôi mà với em và với người bây giờ khó khăn đến thế. Em đi rồi, mang theo hết mọi thứ ở nơi ấy đi cùng, giữ làm của riêng em.
Người ở lại, không nhớ làm gì nhưng xin người cũng đừng quên những yêu thương ngày trước, đừng quên em kẻ từng bỏ hết tất cả mà theo người. Và em xin, người đừng cùng kẻ đến sau đến những nơi mình từng qua, những quán quen mình thường lui tới. Hãy để nó là của riêng em, bởi năm tháng ấy cho đến bây giờ em vẫn chỉ là của riêng người.
Cái khoảng thời gian này thật đáng sợ, đến khi nào em mới vượt qua được giai đoạn này đây khi bên em không còn anh nữa. Một mình em phải chống chọi với mọi thứ xã hội ngoài kia mà không có bất cứ nơi đâu để bám trụ. Em như một một con thuyền chẳng có neo trôi mãi trên sông không biết khi nào cập bến, lênh đênh và vô định. Có những lúc em tưởng rằng mình đã bình tâm rồi vậy mà con tim vẫn nhói đên mức khó thở. Đáng sợ hơn cả là em cứ chờ đợi người mà không bao giờ biết đến điểm dừng, mà thanh xuân em thì ngắn ngủi, chờ đợi hết thanh xuân rồi đến lụi tàn, người cũng đâu còn trở về cùng em.
Em sẽ không chúc người hạnh phúc đâu! Anh có trách em đi chăng nữa thì em vẫn ích kỷ sẽ không nói ra câu chúc anh hạnh phúc đâu. Bởi vì biết đâu đến một ngày nào đó khi mệt mỏi quá và chẳng còn ai bên cạnh thì anh lại về bên em. Em biết ngày đó sẽ không xảy ra đâu, nhưng vẫn cứ ngu ngốc chờ đợi biết đâu có phép màu giữa đời thực.
Ừ, em đi thật rồi người ạ, tiếc nuối bao nhiêu,tội nghiệp bao nhiêu, đáng thương bao nhiêu người cũng chẳng cần em nữa, vậy thì em đi. Nhưng lạ lắm, miệng nói từ bỏ, miệng nói ổn thôi, ấy vậy mà chỉ cần nghĩ đến 1 giây ngày sau chẳng còn chung đường nữa, tim lại như có ai đó bóp nghẹn!
Thì thôi, em nói với người em từ bỏ rồi, thôi không phiền đến cuộc đời của người nữa. Em trả lời với người rằng đoạn đời còn lại tự mình em bước được, em vẫn ổn. Nên người hãy cứ hạnh phúc, đêm cuối cùng ở đây em chạy một mình lên chỗ cũ, nơi trước đây mình từng cầu nguyện. Em chẳng cần hạnh phúc cho mình nữa người ơi, người hạnh phúc thêm cả phần em nữa. Chỉ khi nào người mệt mỏi quá, VỀ VỚI EM!
By: Jerry