Nhân duyên chúng ta như sợi tơ mỏng, cố giữ cũng không thể làm trái ý trời

Lạnh về trên phố, vài ngày nay anh thấy người đi đường ai cũng đã khoác áo ấm. Anh không biết em thế nào, không biết em có còn nghĩ về anh nữa không, và anh chẳng thể biết nỗi đau trong lòng em liệu đã có chút nào vơi đi? Nhưng nếu có thể em đừng nhớ về anh, cũng đừng cố nhớ về anh!

Thời gian qua anh đã lấy đi hơn một nửa thanh xuân của em. Anh xin lỗi. Em đừng luyến tiếc khoảng thời gian đó. Cũng đừng chờ anh, bởi cô ấy cần anh!

Anh đã từng nghĩ sẽ có lúc nào đó anh đủ can đảm buông tay cô ấy để đến bên em, để anh được sống với những cảm xúc thật trong lòng của mình, được nâng niu tình cảm mà bấy lâu nay anh dồn nén trong lòng vì thương em. Nhưng rồi, anh chỉ có thể ở bên em, nghĩ về em mà không thể tiến xa hơn…

209a11a7ce5076254ff5b0efb8dc925d52f42b79 450ce8243d9643805eb26474eb5d1c68b14e6768

Em đến dự hôn lễ của anh, đôi mắt em hiện lên nét u buồn, nụ cười em kìm nén sự tổn thương. Còn anh, anh đứng im lặng nhìn em, ký ức lúc này bỗng hiện lên, cảm xúc được ở bên em, cảm giác chúng ta thật gần…

Mọi thứ ùa đến rồi phút chốc biến mất khi mà anh nhận ra người đang khoác tay anh đứng đây là cô ấy – người mà từ giờ sẽ trở thành bạn đời của anh.

Em có khi nào thấy chúng ta đã yêu nhau thật trẻ con và gần nhau quá vội vàng không? Anh trân trọng tất cả, trân trọng khoảnh khắc đẹp nhất là khi em chọn rời xa anh.

Tháng Mười Một, em ôm chặt anh từ phía sau, em nói em sẽ rời đi vì em phải đi rồi… Khoảnh khắc ấy là nỗi dằn vặt với anh khi nghĩ tới cuộc sống mới của em sau này sẽ không còn anh nữa.

Tháng Mười Một năm ấy, thanh xuân của em mãi mãi ở lưng chừng.

Hóa ra không phải em không cần anh, mà em rất cần anh. Hóa ra không phải em muốn đi mà vì em phải đi. Anh ôm bó hoa cúc họa mi đặt lên tay em, em nắm chặt tay anh thì thầm rằng “Em sẽ đợi anh”. Anh chưa kịp rơi nước mắt, chưa kịp giữ tay em thì em đã đi…

450ce8243d9643805eb26474eb5d1c68b14e6768

Bó hoa họa mi em buông rơi, tình yêu tám năm qua của anh kết thúc, những cánh hoa theo gió thổi tung lên trời. Anh ôm bình tro của em về nơi nhiều gió và hoa dại, anh thả em về nơi mới, nơi không anh, nơi tình yêu của anh không thể chạm tới được, nhưng em vẫn sẽ thật mạnh mẽ phải không?

Tháng Mười Một năm nay, em ở nơi khác chắc không có mùa đông như nơi này, em vẫn giữ lời hứa sẽ mạnh mẽ vượt qua ký ức đau buồn mà anh đã mang đến chứ? Em ổn không? Em có còn đợi anh nữa không?

Còn anh, anh đứng ở đây, trong lễ đường – cô ấy hạnh phúc khoác tay anh, còn anh thì thấy em. Đó là do anh thấy hình ảnh em hiện hữu trước mặt hay vì anh đang nghĩ về em? Rằng em ở đây, đứng nhìn anh trở thành một nửa của người khác và em đang đau lòng?

Khoảnh khắc đó thoáng qua, anh tỉnh táo lại, biết chắc rằng em không ở đây, chỉ là anh nhớ em… Anh rất nhớ em!

Nhân duyên chúng ta như một sợi tơ mỏng manh, cố giữ cũng không thể làm khác được với ý trời. Cô ấy chẳng yếu lòng như em, cô ấy cũng chẳng yêu anh nhiều như em, nhưng anh xin lỗi, anh cần cô ấy để sống tiếp cuộc sống sau này mà không còn dằn vặt bản thân khi nghĩ về những chuyện đã qua. Và thật ra anh chọn cô ấy vì cô ấy khác em!

Cảm ơn em đã gửi lại ký ức nơi anh để mạnh mẽ theo gió về nơi xa xôi, cảm ơn em đã cho anh khoảng thời gian tuổi trẻ rực rỡ. Hôm nay, tháng Mười Một về, anh ngồi đây ngắt từng bông họa mi thả xuống dòng nước gửi về nơi em – cô gái tháng Mười Một anh thương…

Theo: Guu.vn

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận