Chúng ta nợ bản thân một lời xin lỗi!

Xin lỗi vì luôn để bản thân buồn bực vô cớ.

Trong cuộc sống, có những nỗi buồn không thể gọi tên. Chỉ là đôi khi ngồi một mình và cảm thấy buồn, thế là cứ trôi theo nỗi buồn không tên đó, rồi lại xếp cho nỗi buồn không tên đó một chỗ trong tim, lại để suy nghĩ miên man trong những nỗi buồn đó. Cũng có đôi khi, ta bực mình vì những chuyện không đâu, không phải chuyện của mình cũng đi bực mình, người ta hạnh phúc bên ai đó cũng làm mình bực mình, người ta giỏi hơn mình cũng bực mình,… Ta luôn bực chính mình vì không giỏi bằng người ta, không xinh bằng người ta, không duyên dáng bằng người ta. Nhưng ta lại không hiểu rằng, điều bực mình đó chỉ làm tổn hại chính bản thân mình mà ta lại không chịu cố gắng xua tan đi sự bực mình đó và phấn đâu. Ta lại tạo cho bản thân một sự đố kị sinh ra từ việc bực mình. Và giờ ta lại nói, xin lỗi bản thân vì đã làm mày buồn bực vô cớ.

Xin lỗi vì luôn đem lại quá nhiều áp lực cho chính mình.

Áp lực, nó được sinh ra từ một người mẹ mang tên yếu kém. Ta yếu kém, luôn tự coi bản thân là yếu kém, ta tự tạo cho bản thân mình một áp lực mà ta gọi là sự phấn đấu để cố gắng tốt lên, cố gắng bằng người khác. Nhưng ta đâu hề biết, cái mà ta đang cố gắng đó nó đã vô tình đang tạo ra những kim đâm vô hình chọc vào chính bản thân mình, nó mang tên áp lực. Ta luôn cứ nghĩ, phải tạo ra áp lực thì mới có thể thúc đẩy bản thân tốt lên được. Ta hành hạ bản thân ta, ta gò bó nó, ta bắt buộc nó, ta tạo ra một lực áp vào nó khiến nó mệt mỏi, gục ngã. Ta luôn sống làm sao để không tạo áp lực cho người khác, và dồn cái áp lực đó vào cho ta, ta yêu người khác hơn chính bản thân mình và ta nghĩ ta là người tốt. Nhưng tệ thay, chữ người tốt ở đây không hề tốt khi ta đang phá hoại chính mình. Để vì người khác, ta đối xử tệ với chính mình.

Hay là khi, ta tạo áp lực cho người khác, ta nhận ra và xin lỗi họ về điều đó, nhưng còn áp lực ta đang có thì ta nhận ra nó nhưng ta nhân đạo hoá nó thành đúng, mà đúng thì không cần phải xin lỗi… Để rồi cho đến một ngày, ta nhìn lại chính mình trong gương, ta chợt nhận ra ta cần gửi đến bản thân một lời xin lỗi vì đã luôn đem lại áp lực cho chính mình.

6117011145 9f85be6109 b

Xin lỗi vì những khi quan tâm quá nhiều tới người khác mà quên mất phải chăm sóc bản thân.

Ta tự tạo cho mình một tấm áo giáp bảo vệ chính ta, để rồi ta kiêu hãnh mặc nó đi và bảo vệ cho những người khác. Ta quan tâm họ nhiều hơn ta quan tâm ta, ta nghĩ cho họ nhiều hơn thời gian 24 giờ cuả một ngày mà không giành chút thời gian nào nghĩ cho riêng ta. Ta nghĩ cho họ, ta quan tâm họ, ta chăm sóc họ mà không mong muốn nhận lại gì, vì ta nghĩ ta khoẻ, ta ổn và ta vẫn rất tốt.

Nhưng, ta đâu có biết, tấm áo giáp ta tự tạo ra kia nó vô hình và hoàn toàn không có. Chỉ là ta nghĩ ra nó nhưng ta không làm ra nó, ta mang suy nghĩ đó đi làm cho người khác để măc bản thân mình. Cho tới khi, ta mệt mỏi và cần tới sự chăm sóc từ người khác, không ai giúp và ta lại một lần nữa nhìn lại chính mình. Ta thảng thốt khi ta đã tàn tạ từ bao giờ vì nghĩ cho người khác, và ta lại gửi đến bản thân một lời xin lỗi vì những khi quan tâm quá nhiều tới người khác mà quên mất phải chăm sóc cho bản thân mình.

Xin lỗi vì không thể nào thực hiện được những ước mơ, khát vọng của mình.

Có những ước mơ nó là dành cho ta nhưng lại không phải của ta. Nó là do người khác dành cho ta, do người khác muốn ta làm theo và người khác nói ước mơ đó tốt cho ta. Họ quy cho ta đó là ước mơ của ta, họ đặt cho ta và ta nghe theo, ta gò bó bản thân mình trong ước mơ đó. Điều đó giống như việc mặc một cái quần ta thấy chật nhưng người khác khen đẹp nên ta vẫn cố mặc nó vào. Ép bụng để cài khuy, kéo khoá ních từng chút một để cho quần vừa chân. Ta được người khác khen đẹp, ta tự hào từ nó được khen đẹp nhưng ta đâu có biết, da thịt bên trong nó đang bị gò bó, bụng ta đang bị hằn những vết ngấn do quá chật. Cho đến khi cái khuy bục ra, cái quần rách toạc, ta nhìn lại nó người khác nhìn vào nó. Lúc đó họ lại chế diễu cái quần rách của ta chứ không cảm thông cho ta dù trước đó họ từng khen nó, chỉ có ta tự thương cái quần, tự thương đôi chân mình và lúc đó ta lại gửi lời xin lỗi tới chính mình.

Các bạn thân mến, có những điều tưởng chừng như vô hại nhưng nó lại là hại nhất, có những sai lầm ta cứ nghĩ ta không hề mắc phải nhưng ta lại luôn mắc phải nhiều nhất và có những lời xin lỗi ta cứ ngỡ là không bao giờ ta phải xin lỗi nhưng nó lại là lời xin lỗi mà chính ta đang cần nhất, xin lỗi chính bản thân mình.

ST

Đánh giá bài viết này

Trả lời