Em nợ anh một lời nói yêu thương….

Anh từng nói rằng cuộc đời này xui xẻo lắm mới vấp phải em, vô phước lắm mới yêu em nhiều đến như vậy. Đó là những câu nói sau mỗi lần anh chấp nhận là người thua cuộc trong khi hai đứa cãi nhau.

Anh – một người đàn ổng trưởng thành, có một công việc ổn định, một gia đình lớn hạnh phúc và là một chàng trai thành phố cực kì hiền lành, và có đôi chút quê mùa vì anh không quan trọng vẻ bề ngoài của bản thân mình.

Em – một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố để học vừa mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi cổng trường đại học, đang tập làm quen với xã hội khắc nghiệt, một cô gái với bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước chưa thực hiện được.

Em là cô gái hết lần này đến lần khác tổn thương trong tình yêu. Em từng là cô gái yêu người khác hơn cả chính bản thân mình, em từng là cô gái nói gì cũng suy nghĩ sợ làm người yêu không hài lòng. Em từng là cô gái bất chấp làm mọi việc để có thể níu kéo tình yêu của mình. Nhưng người tình yêu ấy một đi không hề trở lại, đã khiến cho cô gái ngày hôm đó trở nên chai lỳ, cứng cỏi và chẳng còn quan tâm đến người khác nữa.

Em từng ao ước gặp được một người yêu em hơn cả bản thân người đó, yêu em hơn cả em yêu em và yêu em hơn cả ba mẹ em yêu em. Một người có thể hiểu cho nỗi lòng của em, một người sợ mất em, biết nắm tay em lại những lúc em mệt mỏi, một người là bờ vai để em dựa vào sau một ngày dài mệt mỏi với công việc. Một người nắm tay em giữa phố đông người, sửơi ấm cho đôi tay bao ngày lạnh giá này.

Rồi em gặp anh, cứ như giấc mơ thành sự thật vậy. Anh yêu em nhiều như em mơ, yêu em nhiều đến mức mẹ em yêu thương anh như con trai mẹ em vậy. Anh là người đàn ông duy nhất yêu em bằng tình yêu nồng nàn và hi sinh như vậy. Anh thương em, thương cảgia đình em. Anh lo cho em, cho cả gia đình em. Gia đình em yêu quí anh biết bao nhiêu. Anh lo cho em từng chút một. Anh coi em như báu vật của anh. Anh làm mọi chuyện có thể cho em mà không hề tính toán, nề hà.

Bên cạnh anh em được là chính mình, em không còn phải chịu đựng những mệt mỏi của ngày xưa nữa, em được thỏa mái trò chuyện cùng anh, em thấy thật bình yên và ấm áp khi được anh ôm vào lòng. Em ước gì giây phút ấy thời gian ngừng lại.

Anh thường trách sao em chẳng thể dịu dàng, sao em chưa bao giờ nói lời thương anh, lời yêu anh hay lời nhớ anh. Có thật sự em là một người khô khan như vậy hay chỉ là tình yêu em giành cho anh chưa đủ lớn. Những lúc như vậy em thấy thương anh nhiều hơn nhưng có lẽ con tim em giờ đây đã quá chai sạn với những lời nói yêu thương ấy rồi. Nếu anh gặp em của ngày hôm trước anh sẽ thấy được rằng em chẳng phải như vậy đâu, em luôn là người nói lời yêu sau mỗi cuộc trò chuyện với người em yêu vì em sợ tình yêu ấy sẽ phai nhạt nếu như chẳng ai trao nhau lời yêu thương.

Xin lỗi vì đã yêu anh trong giai đoạn trái tim chưa lành vết thương này, chẳng thể mang cho anh một hạnh phúc trọn vẹn như anh từng mong ước. Nhưng thật ra trong lòng em luôn muốn nói rằng em thương anh rất nhiều, chỉ là em chẳng thể mở lời.

Nếu chẳng phải là anh thì em không biết liệu rằng có ai đó có thể yêu em nhiều hơn anh nữa hay không, liệu rằng ai có thể chịu đựng được bản tính ngang ngược của em hay không và liệu có ai khác mang cho em cảm giác bình yên như khi bên anh được nữa hay không?

Suốt cuộc đời này em vẫn luôn nợ anh một lời yêu thương!

By: Jerry

Đánh giá bài viết này

Trả lời