Kể đến thì em và anh cũng đã quen nhau được năm năm rồi nhỉ? Nhanh thật. Nhớ ngày nào chỉ là hai người bạn đơn thuần đi học cùng nhau, vui đùa cùng nhau, giúp đỡ nhau trong học tập, rồi yêu đến lúc nào cũng không hay. Anh là một người rất giỏi và tài năng, lúc nào anh cũng chú tâm và coi trọng công việc của mình là trên hết. Xứng đáng với tên gọi là người đàn ông trưởng thành và chín chắn. Nhưng cũng chính điều đó đã làm chúng ta giết chết mối quan hệ của chúng ta. Bởi em là một cô gái rất nhạy cảm, em muốn được yêu thương, được quan tâm và nuông chiều như một đứa trẻ. Những lúc em khóc em rất muốn sẽ có một người ôm trọn em vào lòng và nói ” Anh xin lỗi! Anh sẽ không để em khóc nữa đâu”. Những lúc em thất vọng và áp lực trong công việc cũng vòng tay ấy ôm ấp và an ủi. Nhưng mọi thứ chỉ nằm trong tưởng tượng.
Đã có lúc em thầm nghĩ và tự an ủi bản thân là do anh ấy có quá nhiều việc, anh đang cố gắng cho tương lai của hai đứa, đến lúc anh ấy thành công, rồi chúng ta sẽ thật sự rất hạnh phúc. Em dặn lòng phải cố gắng, phải kiên trì cùng nhau, phải quyết tâm cùng anh đi đến cùng. Tình yêu của chúng ta sẽ tuyệt đẹp.
Nhưng rồi đỉnh điểm câu chuyện cũng đến. Ngày hôm ấy, em biết được mình đang mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, có thể mất đi mạng sống bất cứ lúc nào. Em lo lắng nhắn tin đến cho anh trong nỗi lo sợ nhỡ đâu sẽ không gặp được nhau nữa. Em vừa cầm điện thoại run run vừa khóc với dòng tin nhắn ” Anh ơi, em mắc bệnh …. rồi”. Một cú sốc cực lớn lại đến tiếp với em, tin nhắn của anh ung dung gửi đến, anh không hề tin và kêu em đừng nhõng nhẽo nữa, anh còn rất nhiều việc cần giải quyết. Nước mắt em từ đâu cứ tuôn ra liên tục trong sự đau đớn. Anh thật sự vô tâm đến thế sao? Cổ họng em nghẹn ứ lại như ngắt đi từng nhịp thở. Em như suy sụp hoàn toàn nhưng rồi cũng cố bình tĩnh lại. Đáp trả anh bằng dòng tin nhắn” Vậy a tiếp việc đi nha, nhớ giữ gìn sức khỏe đừng cố sức, em sẽ không quấy nữa”.
Nói rồi em buông tất cả mọi thứ xuống, nằm đơ ra trên chiếc giường nhỏ bé và khóc nức nở. Những dòng suy nghĩ ồ ạt ập đến cùng cơn nhức đầu kinh khủng do căn bệnh gây ra. Thật sự anh ấy đã yêu mình? Đây được gọi là yêu đấy sao? Cuối cùng em cố gắng để được gì? Chưa kịp suy nghĩ câu trả lời thì đôi mắt em đã bắt đầu thiêm thiếp đi trong mê man.
Cảnh tượng trong bệnh viện rất kinh khủng do đây là căn bệnh truyền nhiễm nên cũng không thể cho người thân vào chăm sóc. Em chỉ nằm một mình trên chiếc giường cố gắng cựa quậy, nhấc chiếc điện thoại lên kiểm tra tin nhắn từ anh, rồi lại buông xuống trong tuyệt vọng. Em thật sự không dám suy nghĩ gì nữa, vì càng nghĩ em càng thất vọng hơn. Em không khóc nữa, em phải tìm lại sức khỏe cho mình.
Rồi ngày em xuất viện cũng đến, sức khỏe em cũng dần ổn định trở lại. Vừa xuất viện, em chạy ngay đến nhà anh trong sự hối hả. Cũng cảnh tượng quen thuộc ấy, anh đang say ngủ sau một đêm làm việc mệt mỏi. Em gọi anh từng tiếng khe khẽ. Anh giật mình thức dậy, đôi mắt vẫn nheo nheo và anh cũng hỏi” Mấy nay em đi đâu thế?” Câu hỏi nghe qua như là một sự quan tâm lo lắng, nhưng anh đâu biết được câu nói ấy thể hiện sự vô tâm tột cùng. Em trả lời bằng cái giọng yếu ớt: ” Em ở trong viện, vừa rời khỏi thì em chạy đến đây”. Nghe em trả lời anh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vẫn cố trả lời:” Thôi em đã về rồi thì chắc không sao, anh còn một số tài liệu phải làm, em về nghỉ ngơi đi”. Đôi mắt tôi trố nhìn anh ấy, người tôi đã yêu thương và tin tưởng năm năm qua đây sao. Tôi dặn lòng không khóc nữa và quyết định dũng cảm” Mình chia tay đi”. Nói xong tôi bước đi lạnh lùng và cũng không muốn quay lại. Câu nói tưởng chừng sẽ không bao giờ phải thốt lên, nay cũng phải nói ra.
Trong tình yêu, sự quan tâm của người đàn ông đối với người phụ nữ rất quan trọng. Có thể ví như linh hồn của tình yêu vậy. Đối với phái yếu như chúng tôi, sự quan tâm của các anh cũng có thể khiến chúng tôi cả đời hy sinh và gắn bó. Đừng vì chút công việc mà bỏ quên người phụ nữ của mình phải đối mặt với cô đơn, tồi tệ hơn là cái chết. Hãy cố gắng dung hòa cuộc sống và công việc một cách tốt nhất. Đấy mới là điều cần thiết.