Thế giới bé như thế, gặp được anh chẳng dễ dàng gì

“Có những khi thời gian đẹp đẽ nhất không đủ sức lay động lòng người. Người hoàn hảo nhất không đủ quyến rũ cuốn hút đối phương. Sét ái tình cũng không nhất định đến từ lần gặp đầu tiên.”

Hà Nội tháng Chín bầu trời trong xanh nhưng mưa nhiều, tôi gặp anh cũng trong một đêm mưa rầm rộ trong lòng phố. Mưa xuống quán Bia ngoài trời nơi lần đầu chúng tôi gặp gỡ. Lúc đấy vốn không biết anh là ‘sếp’ của anh trai nên cứ thế vô tư bông đùa. Mới đầu anh như bình phong, mặc đồ đen, đeo kính ngồi lặng lẽ một góc y như ông già. Chỉ khi có cơn mưa ấy anh mới trở nên háo hức với chuyện phiếm bàn tiệc, sau này tôi mới nhận ra điều kỳ lạ là vì cơn mưa đó hay vì men say đã thúc giục anh mở lòng với chúng tôi. Anh hăng say với chủ đề yêu đồng giới, hăng say đến nỗi tỏ ra thích một anh đồng nghiệp trước mặt mọi người. Mọi người cười rôm rả, tôi cũng cười vì không nghĩ được anh cũng có cả mặt này nữa. Chỉ có điều lần gặp gỡ đầu tiên cùng cơn mưa đó đã không cho tôi nhiều ấn tượng về anh. Cũng phải. Có những khi thời gian đẹp đẽ nhất không đủ sức lay động lòng người. Người hoàn hảo nhất không đủ quyến rũ cuốn hút đối phương. Sét ái tình cũng không nhất định đến từ lần gặp đầu tiên.

Buổi gặp của chúng tôi hôm đó là chuyến công tác của anh tại Hà Nội. Anh là quản lý thị trường khu vực miền Bắc và miền Trung nên thường xuyên phải di chuyển, anh thường nói ” nghề của anh giống như con gái vậy, không thể đoán trước, thường xuyên thay đổi”. Và cũng chính đặc thù công việc đó của anh nên chúng tôi đã có thêm một lần gặp gỡ. Anh trở lại Hà Nội một tháng sau đó vào độ tháng Mười.

6498b493ab3f6d46edbb4b59129ad997189883b1

“Tôi nhận ra: Chúng ta có thể chuyên tâm vì điều gì đó, một lòng vì ai đó nhưng có những chuyện khắc cốt ghi tâm không phải lúc nào cũng bắt đầu từ việc thành thật.”

Tôi đã nhận được tin nhắn của anh vào đêm trước khi anh trở lại Hà Nội. Anh bắt chuyện với tôi.

” Nhậu không cô gái”

Vừa hay hôm đấy tôi loay hoay không để ý mãi cho đến nửa đêm tôi mới biết anh nhắn tin cho tôi. Cũng mạo muội trêu đùa với anh.

“Thế để em vào miền Trung nha”

“Anh đang ở Hà Nội nè”

“Thấy em lâu không rep tưởng chê anh bê đê không thèm rep”

Chúng tôi. Cách nhau bằng một cái màn hình. Cùng bật cười sau đó quyết định gặp nhau thêm một lần. Mãi đến hôm sau tôi mới biết đêm qua anh lừa tôi, lúc hẹn gặp tôi đêm qua anh vẫn ở Sài Gòn mãi sáng hôm sau mới bay ra Hà Nội. Tôi nhận ra: Chúng ta có thể chuyên tâm vì điều gì đó, một lòng vì ai đó nhưng có những chuyện khắc cốt ghi tâm không phải lúc nào cũng bắt đầu từ việc thành thật.

“Sau này có thời gian trấn tĩnh lại tôi mới nhận ra khoảnh khắc tôi phải lòng anh lại chẳng phải vì tuổi của anh, từng ấy thời gian anh trưởng thành mà chính là vì lúc anh nói những lời thành thật vừa hay trong lòng tôi chưa có ai, vừa hay mùa lạnh đang tới vừa hay tiếng nhạc cất lên, những lời thì thầm lúc đó có chăng chỉ cần là một ai đó trước mặt dù không phải anh cũng khiến tôi động lòng.”

Và cứ thế tôi và anh gặp lại nhau vào một chiều cuối Thu ở Hà Nội, cùng nhau đi ăn tối, đi lượn phố, cuối cùng ngồi hàn thuyên trong một quán cà phê giữa lòng Hà Nội. Tại đây chúng tôi hiểu rõ về nhau nhiều hơn. Năm nay anh hai mươi bảy hơn tôi sáu tuổi. Một chàng trai quê ở Đà Lạt, trưởng thành ở Sài Gòn nhưng lại làm việc ở miền Bắc và miền Trung xa xôi. Mỗi khi đối diện với anh nghe những câu chuyện của anh tôi lại ấn tượng về anh thêm một chút, đặc biệt là cái tên của anh khiến tôi rất ngạc nhiên – Sa Mạc Linh. Sau này tôi gọi anh là “chú Linh” còn anh gọi tôi là “cô gái”.

Tôi rất thích những người đàn ông trưởng thành, vẻ ngoài từng trải, sự trải nghiệm, tính cách đôi khi thẳng thắn sần sùi của họ đã phải lòng tôi một cách ngoạn mục. Và buổi hôm đó một cô gái hai mươi mốt tuổi mơ mộng như tôi không thể tránh khỏi việc rung động trước anh. Sau này có thời gian trấn tĩnh lại tôi mới nhận ra khoảnh khắc tôi phải lòng anh lại chẳng phải vì tuổi của anh, từng ấy thời gian anh trưởng thành mà chính là vì lúc anh nói những lời thành thật vừa hay trong lòng tôi chưa có ai, vừa hay mùa lạnh đang tới vừa hay tiếng nhạc cất lên, những lời thì thầm lúc đó có chăng chỉ cần là một ai đó trước mặt dù không phải anh cũng khiến tôi động lòng.

“Đêm hôm đấy tôi thức khóc thêm một trận nữa, cuối cùng cũng vì bản thân mình mà nhận ra có những người thực sự vừa động lòng đã sai rồi.”

Sau buổi hôm đó chúng tôi dù ở cách biệt vùng miền, dù không gặp nhau nhiều, không thường xuyên nói chuyện nhưng mỗi khi có sự xuất hiện nào đó của anh lòng tôi ngay tức khắc liền mừng rỡ. Tôi bắt đầu thích chàng trai đó. Đúng hơn là tôi bắt đầu yêu đơn phương chàng trai hai mươi bảy.

Rồi khi mùa Đông thực sự đến, Hà Nội xù xì những đợt gió lạnh, tôi quen anh cũng được bốn tháng. Những lúc lang thang trên phố gặp những đôi tình nhân ngọt ngào, mũi mẫn đột nhiên lại nghĩ đến anh. Những lúc ngồi trên giảng đường, khoảnh khắc nghe tiếng chuông chùa vang lên quanh đó lại âm thầm mong anh bình an trên mọi nẻo đường. Cô gái miền Trung là tôi bắt đầu nhớ nhung, bắt đầu trộm thương chàng trai miền Nam xa xôi.

Có những đêm mùa Đông đọc được một đoạn anh viết ” Cô gái, sao em chẳng bao giờ mở lòng. Hôm nay anh buồn quá, lại buồn cả em nữa rồi”. Rồi đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, cô gái kia có thể là tôi hay không hay anh đã có ai đó trong lòng. Tự nhiên dành cả đợt đầu Đông buồn vì nghi vấn đó, buồn tình cảm đó, buồn anh. Có lần về miền Trung quê tôi, trong bộ dạng lếch tha lếch thếch nhất ì ạch xách đồ đi vào ngõ đột nhiên thấy anh đang đứng đầu ngõ cười cười, không hiểu vì sao ngày hôm đấy tôi đột nhiên về phòng khóc một trận. Cũng trong đêm hôm đó tôi đã gặp lại anh dưới chung một khoảng trời. Miền Trung lạnh, còn tôi bất giác vì người đàn ông đó mà khóc mà cười. Người trước mặt là người trong lòng. Cả đêm hôm đấy ngồi nghe anh kể chuyện, tôi vẫn nhớ câu cuối cùng anh nói ” Cô gái, em phải yêu đi thôi”. Đêm hôm đấy tôi thức khóc thêm một trận nữa, cuối cùng cũng vì bản thân mình mà nhận ra có những người thực sự vừa động lòng đã sai rồi.

“Thời gian vừa đủ lâu cho người ta cần một cái trở mình, dù là thứ tình cảm nào nồng nhiệt hay không, nhạt nhòa hay không, đau lòng nhiều bao nhiêu đúng thời điểm rồi cũng sẽ thay đổi. Có thể tốt lên có thể không tốt nhưng nhất định sẽ thay đổi. Tôi thực sự muốn nói nhiều điều với anh nhưng giữa chúng tôi đã khác đi rất nhiều rồi. Có những câu chuyện theo thời gian mà chúng tôi đã chẳng còn nói được với nhau nữa.”

Một năm sau đó tôi tốt nghiệp Đại học. Lớp Đại học của tôi chọn Sapa là nơi đi du lịch tốt nghiệp trước khi ra trường. Thời điểm đó vào gần cuối tháng Mười hai, chúng tôi đã đến Sapa hai ngày trước đêm Giáng sinh. Cùng nhau vui vẻ giữa đất trời Tây Bắc, cùng nhau nói chuyện ước mơ, có những chuyện trong lòng bất kể người bên cạnh là ai đều dốc lòng tâm sự.

Năm nay tôi hai mươi hai tuổi. Giữa đất trời Tây Bắc tôi gặp lại chàng trai trong lòng năm hai mươi mốt. Anh đi cùng một cô gái nào đó, ngay giây phút chạm mặt tôi vẫn luôn trấn tĩnh. Cái lạnh quấn quanh chúng tôi, cả những tiếng ồn ào trong chợ tình Tây Bắc, giữa chúng tôi chỉ nghe được lời chào hỏi rất khẽ. Anh cứ thế lạnh lùng bước qua tôi. Sau này tôi mới nhận ra không phải vì xung quanh đông đúc cũng không phải vì sương mù Tây Bắc dầy đặc mà vì chúng tôi vốn đã không có chuyện để nói cùng nhau nữa.

Buổi chiều lớp tôi thuê xe đi đèo Ô Quy Hồ. Tôi đã khóc một trận lúc mọi người trầm trồ về những rặng thông trên đỉnh núi, về những ngôi nhà bé nhỏ ẩn hiện giữa lớp sương mù mờ ảo. Gió lùa lạnh buốt cả con tim, tình cảm đó tôi cũng đã kết thúc rồi.

Đêm cuối cùng ở lại chúng tôi mệt rã rời, không khí giáng sinh đã cận kề ngoài cửa, nhưng trong lòng mỗi người đều có những chuyện riêng mông lung không thể nói. Tôi nhận được tin nhắn của anh, cũng đã gặp anh trong đêm hôm đó. Anh nhìn tôi sắc lạnh hơn cả cái lạnh vài độ xê ở đây.

“Chú Linh độ này lạnh lùng thấy sợ”

Anh im lặng chẳng nói lời nào.

“Cô gái của chú đâu rồi?”

“Chia tay hồi chiều”

Tôi ngồi cạnh anh chẳng nói thêm lời nào, mở một đoạn nhạc ngồi nghe cùng anh.

“Nàng không nghe điện thoại,

đêm đêm thức trắng nghe những bài ca

người trưởng thành, chia tay thôi mà, có gì đâu”

Chúng tôi ngồi im lặng cho đến khi bản nhạc kết thúc. Tôi nhận ra dũng khí tích cóp từng ấy thời gian của bản thân không đủ vững vàng để đối diện với anh, khi đứng trước anh tôi bao giờ cũng trở nên hèn hạ, nhỏ bé. Có mối bận tâm nhưng lại sợ không có vị trí. Có lời muốn nói cũng không dám nói. Có câu muốn hỏi lại chẳng thể mở lời. Luôn như thế, ôm chặt tình cảm của chính mình. Một mình đau lòng. Trốn tránh anh vừa đủ một năm.

Thời gian vừa đủ lâu cho người ta cần một cái trở mình, dù là thứ tình cảm nào nồng nhiệt hay không, nhạt nhòa hay không, đau lòng nhiều bao nhiêu đúng thời điểm rồi cũng sẽ thay đổi. Có thể tốt lên có thể không tốt nhưng nhất định sẽ thay đổi. Tôi thực sự muốn nói nhiều điều với anh nhưng giữa chúng tôi đã khác đi rất nhiều rồi. Có những câu chuyện theo thời gian mà chúng tôi đã chẳng còn nói được với nhau nữa.

“thế giới bé như thế, gặp được anh chẳng dễ dàng gì”.

Trời lạnh hơn, anh đột nhiên khoác áo cho tôi. Lần đầu tiên được nhìn rõ khuôn mặt anh như thế. Tôi có chút bận lòng. Anh quay sang nói với tôi.

“Anh chưa có bạn gái”

“Cô gái đó anh cũng không quen đâu”

“Anh lên đây vì em”

“Chuyện này đừng nói nữa”

“Ngày mai về cùng anh được không?”

Tôi ngồi bất động không thể nghĩ thêm điều gì. Cái giọng miền Nam thành thật của anh cuốn hút tôi. Tôi thích những lúc anh nói những lời thật lòng như thế. Tôi gật đầu, đi về phòng, anh cũng đi về sau đó. Giữa đêm Đông ở trời Tây Bắc tôi lần nữa lại rung động chàng trai đó.

Sáng sớm anh thuê xe chở tôi đi lên đèo Ô Quy Hồ lần nữa, anh không gọi tôi là “cô gái” nữa, tôi cũng không gọi “chú Linh”. Những rặng thông trên đỉnh núi vào buổi sáng sớm thực sự rất bắt mắt, giữa mây mù giăng lối đất Tây Bắc, anh thì thầm với tôi “Chúc mừng sinh nhật em tuổi hai hai”. Tôi thực sự không ngờ đến, đến cả chuyện cảm động thế này cũng không có sự chuẩn bị. Tôi như con chim bị mất phương hướng, trong lòng chỉ hướng đến người trước mặt mình.

Chúng tôi bắt một chuyến tàu về Hà Nội. Tàu rung lắc đi về, anh quay sang hỏi tôi

“Trước đây thích anh sao giấu?”

Tôi chỉ cười.

“Anh vẫn còn hơi giận đấy”

“Anh phải lòng em rồi”

“Em có đồng ý làm người yêu của anh không?”

Anh phải nói lại ba lần vì tàu bắt đầu rung lắc rẽ vào thành phố. Vừa hay ngoài trời có cơn mưa. Trên ô kính cửa, tôi viết ” đồng ý”. Tàu đi vào thành phố chúng tôi đã có nụ hôn đầu tiên.Tôi tốt nghiệp, đón sinh nhật tuổi hai mươi hai, đón thêm một năm Giáng sinh, đón nhận một mối tình.

Tốt nghiệp xong tôi xin vào một doanh nghiệp ở Sài Gòn làm phiên dịch, anh cũng về Sài Gòn không còn phiêu bạt nữa. Về sau tôi nghe anh nói với người ta”Ngà y xưa anh nghĩ vì anh đi nhiều nếu kết hôn người đó sẽ rất cực khổ cũng chẳng ai muốn lấy anh nữa, bây giờ anh mới biết chỉ cần khi ta gặp được người đó, ta vẫn đủ sức để trở về thôi”. Năm đó anh hai mươi tám tôi nói với anh “bao giờ thực hiện được ước mơ thì em cưới anh “.

Hai năm sau chúng tôi mở một quán Coffee- Tea- Books ở trong lòng Sài Gòn. Anh ba mươi còn tôi hai mươi tư. Sau này khi anh thành người của tôi tôi khẽ thì thầm với anh “thế giới bé như thế, gặp được anh chẳng dễ dàng gì”.

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận