Tình đầu…trọn vẹn nhưng dở dang!

Sài gòn hôm nay bỗng nhiên xuất hiện những cơn mưa trái mùa, mưa chẳng báo, tạnh cũng chẳng ai hay. Mưa bất chợt như mối tình đầu của tôi… đến lúc chẳng ai ngờ tới, vội vã từ biệt khi chưa kịp nói tiếng chia tay.

tinhdau5

Tình yêu đôi khi cũng chỉ là cơn mưa trái mùa.

Tôi gặp anh trong đám cưới của một người bạn tại Sài Gòn. Những ấn tượng đầu khi ấy thật đẹp! Chúng tôi cùng nhau đi trên một đoạn đường dài từ Sài Gòn xuống Đồng Nai, cả hai nói về cuộc sống, về công việc và cả về chuyện tình cảm…tôi nhớ mãi câu anh từng nói rằng: “Anh đã từng có rất nhiều người yêu nhưng chưa từng yêu bao giờ!” Tôi thật lấy làm lạ? Tại sao lại có người yêu nhưng chưa từng yêu nhỉ? Với tôi phải yêu rồi mới thành người yêu được chứ…Anh nói đó là một phần tuổi trẻ trong anh, cái tuổi trẻ bồng bột, sôi nỗi, cái thời anh quan tâm đến những thứ phù phiếm bên ngoài hơn là trái tim nồng ấm bên trong. Anh tự đặt câu hỏi vì sao người ta lại chọn cái chết khi không được ở cạnh nhau, tại sao lại đau khổ dằn vặt hàng tháng trời khi chia tay, với anh những điều đó là xa vời, anh tò mò không biết tình yêu sao lại kì diệu như vậy… Và anh làm tôi không hiểu sao anh lại kì lạ đến thế!

Lúc đó anh trong mắt tôi là một người đàn ông trưởng thành, là người đã đi qua rất nhiều sóng gió của cuộc đời nhưng lại luôn tự hỏi tình yêu là gì, điều duy nhất trong cuộc đời anh chưa được trải qua đó là tình yêu mãnh liệt, yêu đến quên cả bản thân, yêu và chỉ có yêu!

Tôi cũng không khác anh là bao, tôi của lúc đó cũng chưa hề biết tình yêu là gì? Tôi đã từng rung động, đã từng xao xuyến với một vài chàng trai, nhưng tôi không gọi đó là yêu, tôi gọi đó là cảm nắng…Mà cảm nắng chỉ là căn bệnh, rồi cũng sẽ có lúc khỏi! Còn tình yêu mà tôi tưởng tượng phải là điều gì đó đặc biệt hơn cơ, mãi sau này mới biết điều đặc biệt đó tôi dành cho anh!

Hai con người…cùng trên một chiếc xe, trên cùng một chặng đường và cả hai đều vẫn chưa biết tình yêu thực sự là gì…khác biệt lớn nhất có chăng chính là thời điểm…Anh ở cái thời điểm đó đã đi qua rất nhiều người nhưng vẫn chưa biết được yêu thương thật sự, còn tôi đương ở độ xuân thì của tuổi trẻ, đang ở cái độ tuổi đẹp nhất để đón chờ tình yêu của đời mình…

Chúng tôi hay bảo với nhau đó là ngày định mệnh…một sự gặp gỡ và gieo duyên đầy bất ngờ…tôi đã không nghĩ rằng sau khi rời Sài thành đông đúc nhộn nhịp người đầu tiên tôi nhớ đến lại là anh! Ngay cái đêm tôi đáp chuyến bay xuống Đà Nẵng tôi đã nhớ anh rất nhiều, tôi chờ cuộc gọi và tin nhắn của anh như hẳn chờ sự quan tâm của người yêu! Và quả thực anh đã dành sự quan tâm cho tôi, ngay đêm hôm tôi vừa về chúng tôi đã nói chuyện thâu đêm suốt sáng, những mẫu chuyện không đầu không đuôi và cũng không muốn có hồi kết…chắc hẳn anh đã không biết đêm hôm đó tôi đã rất mệt nhưng vì muốn nói chuyện với anh nên đã rất cố gắng…mắt tôi lim dim, người tôi mỏi nhừ sau một chuyến bay bị delay tới hai lần vậy mà tay vẫn ôm khư khư điện thoại để không phải bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào của anh…liệu lúc đó anh có hiểu được lòng tôi?

Khoảng cách không ngăn được hai trái tim đang thổn thức hướng về nhau. “Sài Gòn và Đà Nẵng cách nhau gần ngàn cây số nhưng chỉ mất 1 giờ bay thôi em à” anh từng nói với tôi như thế. Và chúng tôi gặp lại nhau sau 1 giờ bay cùng tin nhắn: “chúng ta phải gặp nhau!”. Ban đầu tôi nghĩ anh đùa, bởi công việc của một CEO không phải là ngồi không đếm tiền, anh có rất nhiều việc phải giải quyết nhưng với anh khi đó…tôi mới là mối bận tâm lớn nhất anh cần “giải quyết”. “Công việc anh có thể làm cả đời nhưng em thì anh không thể bỏ lở”, câu nói ngôn tình của anh có thể đốn gục bất cứ cô gái nào trong đó có tôi.

Tôi yêu anh không hẳn vì điều anh nói, tôi yêu anh vì những gì bản thân cảm nhận được. Hình ảnh của một anh chàng giám đốc trẻ bay cả ngàn cây số chỉ để đến bên cạnh chăm sóc người yêu lúc cô ta ốm, lúc cô ta mỏi mệt chắc hẳn sẽ làm nhiều trái tim thổn thức. Anh cứ như thế, ân cần và chu đáo chăm sóc tôi như một cô công chúa nhỏ cần được sự bảo bọc của hoàng tử. Anh chăm cho tôi từng thìa thức ăn, từng miếng nước uống, từng viên thuốc đắng…Tôi bảo tôi có thể tự làm được, vì tôi quen rồi, quen với việc tự chăm sóc bản thân, quen với việc một mình làm mọi thứ dù vui vẻ hay mệt nhọc. Nhưng người đàn ông đó muốn thay đổi thói quen của tôi, muốn một lần được bước vào thế giới của tôi để có thể song hành và bước tiếp cùng nhau.

yeu1

Đoạn đường đó em vẫn mong cùng anh đi tới cùng

Nếu là anh của trước khi gặp tôi, vào cuối tuần anh sẽ chọn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng với bạn bè, có thể khi anh về là lúc mọi người sắp bắt đầu một ngày mới, bởi ngôi nhà đó không có ai đợi anh quay về. Anh không thấy mình hạnh phúc và cũng không cảm nhận được cô đơn. Anh là chàng trai đang leo tới lưng chừng đồi, không còn nhìn thấy vực sâu và cũng chả thấy đích đến. Với anh cuộc sống đó quá vô nghĩa! Tôi xuất hiện làm mọi thứ xung quanh anh thay đổi. Anh không còn hứng thú với những cuộc vui kéo dài cùng chiến hữu, thay vào đó mỗi tối anh muốn dành thời gian thật nhiều cho tôi, cùng tôi chia sẻ một ngày dài với bao nhiêu công việc, khi thuận lợi, lúc khó khăn.

Những ngày cuối tuần anh lại thấy chạnh lòng khi nhìn từng đôi từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên phố, anh thấy cô đơn! Lúc chàng trai của tôi thấy cô đơn là lúc người ta cần tôi nhất, nhưng tôi lại chẳng thể ở bên xoa dịu. Anh từng bảo tôi là người cho anh cảm nhận được tình yêu là gì, và càng cảm nhận sâu sắc anh lại càng khao khát yêu thương, càng khao khát lại càng cô đơn. Cứ thế, cứ thế sự cô đơn trống trải càng lớn khi những bài báo cáo của tôi ngày một nhiều, còn công việc của anh cũng chất cao như núi, đôi khi chúng tôi chẳng có thời gian dành cho nhau!

Tình yêu giống như một bản nhạc hòa tấu du dương nhưng chỉ cần lạc một nhịp là hỏng cả một giai điệu. Tình yêu của chúng tôi cũng chính là bản nhạc hòa tấu lỗi nhịp đó . Chỉ lỗi một nhịp thôi mà chúng tôi lạc nhau mãi mãi. Phải chăng đi qua những nốt cao thánh thót chúng tôi phải đi xuống đoạn trầm sâu thẳm của bản nhạc.

Tình yêu là có thật nhưng nó không tồn tại mãi mãi. Tôi yêu anh là thật, anh yêu tôi cũng là thật..rất thật! Tôi dành tình cảm trọn vẹn cho anh, sống đúng và trọn vẹn với những nhớ thương mà tôi có. Tôi biết anh xa xôi chẳng thể ngày ngày bên cạnh chăm sóc quan tâm nhưng tôi chẳng ngại, anh biết tôi còn rất trẻ còn nhiều thiếu sót nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chúng tôi yêu nhau như thể tất yếu phải là như thế. Người đàn ông đó khiến tôi tin tình yêu là có thật!

Đúng vậy, tình yêu là có thật nhưng nó không phải là tất cả. Anh của hôm nay đã là bố của hai đứa trẻ. Và người mẹ của chúng lại không phải là tôi…

Đâu phải câu truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu, đâu phải những gì trọn vẹn lại không dang dở…chúng tôi chỉ là bị lỗi một nhịp rồi để lạc nhau đến muôn đời!

Anh chọn chị vì chị là người con gái dành cả thanh xuân để yêu anh. Anh chọn chị vì tại thời điểm anh cô đơn nhất người ở bên cạnh anh là chị chứ không phải tôi. Anh chọn chị vì nợ chị cái nghĩa của người con gái cứu mạng mình. Dù cho có hàng trăm, hàng nghìn lý do đi chăng nữa thì người anh chọn vẫn là chị, không phải tôi!

Ngày anh bị tai nạn chị là người đã đưa anh đi cấp cứu, cũng là người tình nguyện hiến gan để giữ lại mạng sống cho anh. Ngày anh bình phục là lúc sức khỏe chị suy yếu, không một bác sỹ nào cho biết khả năng sống sót của chị là bao nhiêu. Tại thời điểm đó tôi đang lao đầu vào báo cáo, vào công việc làm thêm, không ai nói cho tôi biết một lời nào. Lúc anh lao đao khó khăn nhất anh đã không tìm đến tôi, tôi hiểu vì thương tôi, sợ tôi lo lắng nhưng điều đó sẽ thật tàn nhẫn với người con gái yêu anh, cô ta vẫn hồn cười nói vui vẻ trong khi người mình yêu đang chống chọi với sinh tử . Khoảng cách là động lực để chúng tôi không ngừng cố gắng nhưng cũng chính là rào cản giết chết tình yêu tươi đẹp ấy. Chỉ vì khoảng cách mà tôi chẳng thể ở bên cạnh người tôi yêu thương nhất lúc anh ta gặp khó khăn. Bao nhiêu mong đợi để đổi lấy sự mỏi mệt, bao nhiêu nhớ thương để đổi lấy hai từ “buông tay”.

tinhdau3

Trong tình yêu, khoảng cách chính là con dao hai lưỡi đáng sợ.

Mãi đến sau này tôi mới biết buổi tối anh nhắn ba chữ “anh nợ em” là buổi tối anh cầu hôn chị. Một lời cầu hôn không quá lãng mạn: “ mong em đồng ý để anh được chăm sóc em” nhưng nó lại làm tôi cười ra nước mắt. Cười cho niềm hạnh phúc của chị, tôi biết chắc hẳn lúc đó chị đã vỡ òa hạnh phúc vì tình cảm của mình tới ngày cũng được đáp trả, rơi nước mắt cho mình vì không biết tình cảm của tôi sẽ được ai đền đáp đây? Bản nhạc tình yêu của chúng tôi lỗi nhịp từ đó…

Sau này anh hỏi tôi có hận anh không, câu trả lời chắc chắn là: không!

Anh đến, mở cửa trái tim tôi, khiến tôi biết tình đầu ngọt ngào đến dường nào, trao trọn quan tâm và tin yêu đến tôi. Tôi không có lý do gì để hận người từng yêu mình chân thành như thế cả. Tôi chưa từng nghĩ anh làm sai. Anh nợ người con gái đó nhiều hơn tôi, anh phải dành cả cuộc đời mình tra để bảo bọc và thương yêu chị. Cuộc sống là vậy, đôi khi trăm chữ tình không nặng bằng một chữ nghĩa!

Tôi vẫn yêu anh, vẫn yêu mối tình đầu của mình như yêu hạt mưa nặng trĩu ngoài kia. Nhưng tôi đã thôi mơ mộng, thôi vẽ lên bức tranh màu hồng mà trong đó anh là chú rể còn tôi là cô dâu bởi giờ đây anh thuộc về một thế giới khác. Thế giới mà tôi chỉ được gọi là kỉ niệm cũ!

tinhdau4

Em chẳng còn là cô dâu của anh!

Bản nhạc tình ái của chúng tôi là bản nhạc lỗi nhịp nhưng dù sao cũng đã có rất nhiều giai điệu du dương đưa cả hai chúng tôi được thăng hoa, được sống trong một tình yêu đúng nghĩa. Tôi chẳng hận, chỉ tiếc nuối…tiếc nuối cho mối tình đầu…trao trọn yêu thương nhưng vẫn dở dang nơi cuối đường!

By: Thủy Tuyên

Đánh giá bài viết này

Để lại một bình luận